Chương 596: Ta là Huyết Bào Lão Tổ
Xà Vương bò đến gần cười lạnh nói.
- Chu Yếm? Mẹ nó, ta đã bao lâu không quan tâm đến hắn, tại sao hắn lại gây sự với ta!
Vương Khả lập tức tức giận nói.
- Hừ, ta ở bên ngoài Chu Kinh bồi hồi thời gian thật dài, đáng tiếc, ngươi giống như con rùa đen rút đầu, cho tới bây giờ không rời khỏi Chu Kinh, thẳng đến trước đây không lâu bị Tử Bất Phàm bắt đi, ta chỉ tìm theo phương hướng này, thẳng đến vừa rồi lôi bạo trùng thiên, ta liền tìm tới, quả nhiên là ngươi, ha ha ha ha!
Xà Vương cười to nói.
- Ngươi tìm ta làm gì?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ngươi nói làm gì? Hừ, Vương Khả, ngươi làm hại ta thật thê thảm, Bản Đại Vương tân tân khổ khổ vơ vét tài phú bao nhiêu hang ổ Yêu Vương, bị ngươi quét sạch sành sanh? Hừ, nên tính toán sổ sách của chúng ta!
Xà Vương hung ác nói.
- Vương Khả, lại là tìm ngươi gây phiền toái?
Giới Sắc biểu tình cổ quái nói.
- Cái gì gọi lại gây phiền toái với ta? Là phiền toái của ngươi!
Vương Khả khinh thường nói.
- Cùng ta có quan hệ gì?
Giới Sắc trợn mắt không tin nói.
- Xà vương, ta lại không sợ hắn! Hắn không phải! Ngược lại là ngươi, phải xui xẻo, hắn nổi giận, một ngụm có thể nuốt ngươi!
Vương Khả giải thích.
Sắc mặt Giới Sắc cứng đờ.
Nếu là lúc trước, Giới Sắc không sợ, thậm chí còn đánh qua Xà Vương, nhưng còn bây giờ thì sao? Bản thân chỉ là một phàm nhân, còn không phải tự tìm cái chết?
- Ta? Ta tránh xa ngươi ra!
Giới Sắc muốn tránh né ôn thần Vương Khả.
Vương Khả nói không sai, vạn nhất Xà Vương không đánh chết Vương Khả, thẹn quá hoá giận, gây phiền toái cho mình thì làm sao bây giờ?
- Ngươi không tránh khỏi, xà vương này, đặc biệt mang thù, ngươi còn đánh qua hắn! Nếu hắn biết ngươi suy yếu, ngươi sẽ chết chắc!
Vương Khả giải thích.
Giới Sắc: …
Làm sao bây giờ? Mẹ nó, còn tưởng rằng Vương Khả đến giúp mình, kết quả, còn gây phiền toái cho mình?
- Muốn mạng sống, đừng nói chuyện, ta tới khuyên nhủ hắn!
Vương Khả thấp giọng nói với Giới Sắc.
- Ngươi tới khuyên? Hữu dụng không?
Giới Sắc trợn mắt không tin nói.
- Thử một chút xem sao!
Vương Khả an ủi.
Giới Sắc: …
Mà một chút thời gian, Xà Vương đã bơi đến gần.
- Vương Khả, a, ha ha ha, sắp chết đến nơi, ngươi lại không chạy, lại còn cằn nhằn với người mặc huyết bào? Ngươi thật không muốn sống nữa?
Xà Vương dữ tợn cười to nói.
Vương Khả ngẩng đầu nhìn về phía Xà Vương, lộ ra vẻ cổ quái:
- Xà Vương, vì sao ta phải chạy! Người muốn chạy là ngươi mới đúng?
- A, ha ha ha! Vì sao ta phải chạy?
Xà Vương không được nói.
- Bởi vì hắn!
Vương Khả chỉ về phía Giới Sắc.
Sắc mặt Giới Sắc cứng đờ, mẹ nó, ngươi không phải nói tới khuyên Xà Vương sao? Ta cho rằng ngươi muốn yểm hộ ta, không cho ta bại lộ, ngươi làm cái gì dẫn hoạ lên người của ta?
- Lại chơi chiêu này? Ha ha ha ha, lần trước ta ở bên ngoài xà quật, ngươi dùng một tiểu nha đầu giả mạo Ma Tôn, đe dọa ta, lần này còn làm tiếp? Vương Khả, ngươi còn chơi chiêu này sao? Rống ~~~~~~~~~!
Xà Vương gào thét với hai người.
- Đường chủ, làm phiền ngài xốc huyết bào lên, được không?
Vương Khả nhìn về phía Giới Sắc.
Giới Sắc: …
Ngươi thật muốn chơi chết ta sao? Ta bại lộ, không nhất định phải chết?
Nhưng mà, nhìn thấy Vương Khả không ngừng nháy mắt, Giới Sắc chỉ có thể phiền muộn xốc mũ lên.
Xốc mũ lên, Giới Sắc lộ bộ mặt ra ngoài.
Xà Vương đầu tiên là khinh miệt, nhưng, từ từ nhìn rõ dung mạo của Giới Sắc, gương mặt dữ tợn và khinh miệt đã biến mất.
- Cái này, cái này, cái này!
Xà Vương liên tiếp lui về phía sau.
Đây chính là hoà thượng đánh ta trong chùa miếu hay là Sắc Dục Thiên?
- Đường chủ, đây là thuộc hạ của tại hạ, gọi là Xà Vương, để ngài chê cười!
Vương Khả cung kính thi lễ với Giới Sắc.
Giới Sắc: …
Ngươi để cho ta giả mạo Sắc Dục Thiên?
- Sắc, sắc, Sắc Dục Thiên? Ngươi không phải đã bị Ma Tôn giết sao? Làm sao, làm sao...
Xà Vương lập tức hoảng sợ liên tiếp lui về phía sau.
Sắc Dục Thiên, mẹ nó, tại sao lại là Sắc Dục Thiên? Đó là đại lão Nguyên Anh cảnh, cũng là kẻ một chiêu đánh nổ Ma giáo đệ nhị đường chủ, tại sao lại đứng chung với Vương Khả.
- Hô cái gì mà hô, không biết lớn nhỏ, phải gọi đường chủ, ngươi kêu lung tung, đừng nói là thủ hạ của ta! V
ương Khả trợn mắt quát mắng.
Xà Vương run rẩy, mẹ nó, vì cái gì lại như vậy? Ai muốn làm thủ hạ của ngươi?
- Đường? Đường chủ? Hắn thực sự là Sắc Dục Thiên?
Xà Vương chưa tỉnh hồn nói.
- Ta và đường chủ nói chuyện phiếm, ngươi liền chạy tới, không có chút lễ phép nào, ngươi tự tìm cái chết hay sao? Tin ta đánh ngươi hay không?
Vương Khả vênh váo hống hách mắng.
Xà Vương: …
Mẹ ngươi chứ, Vương Khả! Ngươi cáo mượn oai hùm sao?
- Vương, Vương Khả, ngươi sẽ không gạt ta, chỉ sợ hắn không phải Sắc Dục Thiên nha? Sắc Dục Thiên đã chết!
Xà Vương chịu đựng hoảng hốt nghi ngờ nói.
- Không phải Sắc Dục Thiên? Vậy ngươi nói hắn là ai?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Có lẽ là hòa thượng kia thì sao? Giới, Giới Sắc?
Trong mắt Xà Vương kinh nghi bất định.
Sắc mặt Giới Sắc hòa thượng cứng đờ, xà vương lại đoán được?
- Đúng vậy, Giới Sắc đại sư! Hắn chính là Giới Sắc đại sư!
Vương Khả lập tức gật đầu nói.
- Ngươi nói cái gì?
Xà Vương kinh ngạc nói.
Giới Sắc cũng kinh ngạc nhìn về phía Vương Khả, ngươi muốn bẫy ta sao? Bại lộ lai lịch của ta?
Vương Khả lại nhìn chằm chằm Xà Vương, lạnh lùng nói:
- Hừ, ngươi quên tính tình của Giới Sắc đại sư? Giới Sắc đại sư, một đời trảm yêu trừ ma, trong mắt không dung một hạt cát, đối mặt yêu thú, càng lục thân không nhận, lời gì đều không nói, trước tiên đánh chết lại nói! Ngươi còn cho rằng hắn là Giới Sắc? Hừ, cũng chính là Sắc Dục Thiên đường chủ, cho ta mặt mũi, không so đo với ngươi, bằng không, ngươi sớm đã bị đánh thành bánh!
Giới Sắc mặt đen lại, ai lục thân không nhận?
Xà Vương lại hồi tưởng lần bị đánh lúc trước, lập tức run rẩy, gật đầu một cái. Hiển nhiên không thể nào là Giới Sắc. Cũng chỉ có Sắc Dục Thiên?
Vì sao? Sắc Dục Thiên lại đứng chung với Vương Khả? Mẹ nó, vì sao mỗi lần ta tìm Vương Khả, đều gặp được đại lão ở bên?
- Làm gì? Ngẩng cao đầu như vậy hù doạ ai?