Chương 602: Ta bị chủ thượng đánh câm
- A, hôm nay Huyết Bào Lão Tổ không có che lấp dung mạo của mình? Chẳng lẽ là giả? A u, đây là mặt người sao?
Sắc mặt Thử Vương thay đổi.
Vương Khả vẫn là Vương Khả, chỉ là Vương Khả thời khắc này, trên mặt nhiều ra vô số hạt đậu, ba tầng trong ba tầng ngoài, thần thức Thử Vương quét qua, suýt nữa sợ đến mức sinh bệnh!
Khó trách Huyết Bào Lão Tổ trước kia chưa bao giờ lấy gương mặt thật gặp người. Thử Vương không còn xoắn xuýt dung mạo Huyết Bào Lão Tổ trước mắt.
- Bốn đại Kỳ chủ lúc trước theo Mộ Dung Lục Quang tìm tới chủ thượng, phát hiện chủ thượng chẳng những tu vi tẫn phế, hơn nữa đã quên mất quá khứ, chỉ cho rằng mình là hoà thượng, gọi là Giới Sắc hòa thượng? A, vị này hẳn không phải là chủ thượng, là vị Giới Sắc hòa thượng kia nha? Hơn nữa thân thể yếu đuối, suy yếu bất lực?
Thử Vương cười lạnh nói.
Giới Sắc sắc mặt cứng đờ, lai lịch của mình bị Thử Vương đoán được?
- Về phần ngươi, tại sao âm thanh lại khàn khàn? Ngươi là Huyết Bào Lão Tổ sao?
Thử Vương lạnh lùng nhìn về phía Vương Khả.
Vương Khả rung động, mẹ nó, Thử Vương thật khôn khéo. Ngươi đều đoán được? Ta làm sao thổi bây giờ?
Không đúng, Thử Vương vừa rồi gọi ta là 'Huyết Bào Lão Tổ' ? Chẳng phải nói rõ hắn còn không biết ta là thật hay giả?
- Là tiểu chút chít vừa rồi ta phái đi báo tin nói cho ngươi cái gì đúng không?
Vương Khả khàn khàn nói.
- Không sai! Hắn nói thời điểm nhìn thấy các ngươi, chủ thượng không bay, mà thân phận ngươi chỉ thông qua một đầu yêu xà gọi ngươi là Huyết Bào Lão Tổ, mới xác định! Ngươi có phải Huyết Bào Lão Tổ hay không! Hắn cũng không thể xác định!
Thử Vương lạnh lùng nói.
Huyết Ma, yêu thú chung quanh biến sắc, chất vấn nhìn về phía Vương Khả.
- Vậy ngươi còn chờ cái gì? Nếu không, ngươi xuất thủ thăm dò một lần? Làm sao? Nhìn ta có phải giả mạo hay không! Đến đây! Động thủ đi!
Vương Khả giọng nói khàn khàn khiêu khích.
Thử Vương lại khẽ giật mình, ngươi không nói, ta vừa rồi đã chuẩn bị xuất thủ dò xét, ngươi nói thế, ta làm sao bây giờ? Ngươi khẳng định đã làm tốt phòng ngự, vạn nhất là bẫy rập thì sao?
- Thử Vương, ta thấy ngươi là không muốn sống!
Vương Khả khàn khàn nói.
- Ngươi nói cái gì?
Thử Vương lạnh lùng nói.
- Trước đó hai chúng ta xuất thủ, khống chế Liên Hoa Huyết Quật, đó là bởi vì nghe được tin tức chủ thượng bỏ mình, chủ thượng bỏ mình, ngươi ta tự nhiên cầm quyền! Nhưng hôm nay, chủ thượng còn sống, ngươi vẫn còn muốn tìm chết sao? Ngươi cho rằng, ngươi thu phục những yêu ma này, sẽ còn đi theo ngươi phản bội chủ thượng? Đi chịu chết chung với ngươi?
Vương Khả khàn khàn nói.
Vương Khả nói một câu, tất cả yêu ma chung quanh đều hoảng hốt.
- Cái gọi là người không biết vô tội! Chủ thượng đã nói với ta, sẽ bỏ qua chuyện cũ với tất cả người trước mặt! Nói cách khác, trước đó nghe được tin tức chủ thượng bỏ mình, cho dù là ai, làm chuyện sai lầm gì! Chủ thượng đều bỏ qua chuyện cũ, thế nhưng mà, nếu thấy được chủ thượng, còn chấp mê bất ngộ, chính là tử tội! Ngươi hỏi những thuộc hạ này một chút, ai nguyện ý cùng tạo phản với ngươi? Ai nguyện ý ngỗ nghịch chủ thượng? Thủ đoạn ngươi khống chế những thuộc hạ này, ở trước mặt chủ thượng, căn bản không đáng giá nhắc tới, chủ thượng muốn ngươi sống, ngươi sẽ sống! Muốn ngươi chết, ngươi nhất định phải chết!
Vương Khả lạnh lùng nói.
Quả nhiên, một đám yêu ma bốn phía sợ hãi, sợ hãi qua đi, nhao nhao hiệu trung với Giới Sắc.
- Vừa rồi, ta đã nhìn ra tiểu chút chít kia không biết sống chết, mới bảo cho hắn sớm trở về báo tin cho ngươi! Làm sao, hắn chuẩn bị cùng chết với chủ thượng?
Vương Khả nhìn về phía một Huyết Ma sau lưng Thử Vương.
- Không, không, tiểu nhân không làm gì, chỉ bẩm báo chi tiết mà lão tổ nói!
Huyết Ma lập tức sợ hãi quỳ xuống.
- Hừ, ngươi đừng làm ta sợ, ngươi tại Chu Kinh, đã bị quốc sư trọng thương! Về phần chủ thượng? Hắn hiện tại cũng suy yếu bất lực?
Thử Vương lạnh lùng nói.
Thử Vương tự cho rằng có thể hù doạ Vương Khả, ai ngờ Vương Khả thở dài một hơi, mẹ nó, thành công? Hắn không nghi ngờ thân phận của ta?
- Đúng, chủ thượng hiện tại rất suy yếu, rất hư nhược, nếu không, ngươi tới công kích chủ thượng, nhìn xem chủ thượng có thể bị một chiêu của ngươi giết hay không? Hoặc là, chủ thượng dùng một chiêu tru diệt ngươi!
Vương Khả lạnh lùng nói.
Cách đó không xa, Giới Sắc trợn mắt nhìn Vương Khả, mẹ nó, ngươi đang hại ta sao?
Có lẽ Sắc Dục Thiên năm đó xây dựng ảnh hưởng quá kinh khủng, cho dù Thử Vương đoán được Giới Sắc suy yếu, cũng không dám động thủ.
- Vậy còn ngươi?
Thử Vương trầm giọng nói.
- Ta? Ta không phải đã bảo tiểu chút chít kia nhắn cho ngươi sao? Ta cũng hư nhược, yếu đến mức đáng thương, đến, công kích ta thử xem!
Vương Khả cười lạnh nói.
Thử Vương lập tức sầm mặt lại. Tình huống như thế nào?
Nếu như Vương Khả nói bản thân không có việc gì, Thử Vương khẳng định cho rằng hắn miệng cọp gan thỏ, nhưng mà, Vương Khả nói bản thân tổn thương rất nặng, đây là lời thật hay là lời nói dối?
Ngươi đang lừa ta sao?
- Chẳng phải ngươi hoài nghi ta sao? Ta im lặng, ngươi hoài nghi ta là giả mạo, vậy đến đi, thử một chút!
Vương Khả trầm giọng nói.
Thử Vương nhắm mắt lại:
- Ngươi cho rằng ta không dám sao?
Thử Vương cũng không phải dọa sợ, mặc dù càng ngày càng mơ hồ lời nói của Vương Khả rốt cuộc là thật hay chỉ châm chọc, nhưng, giờ phút này cũng không nhượng bộ, cũng không thể bị ngươi giật mình liền biến thành ngu ngốc!
- Ha ha ha ha, ngươi rất kiên trì? Tốt, đến, khụ khụ khụ! Ta sẽ giúp ngươi một chút!
Vương Khả làm bộ ho khan, lớn lối nói.
Thử Vương ngăn đón cản hai người, lại càng ngày càng nghi hoặc. Ngươi ho khan, là nghiêm túc sao?
- Để cho ta xuống kiệu!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Vâng!
Người nhấc kiệu cung kính nói.
Thử Vương càng ngày càng kỳ lạ, ngươi ngay cả xuống kiệu cũng phải cho người hỗ trợ, chẳng lẽ ngươi lừa ta?
Sau khi hạ kiệu, Vương Khả giống như tổn thương từ kiệu đi xuống.
Chậm rãi đi đến trước mặt Thử Vương.
- Ngươi muốn làm gì?
Thử Vương khẩn trương nói.
- Ta tới giúp ngươi một chút! Ngay trước mặt chủ thượng! Đến đánh ta một quyền đi! Khụ khụ khụ!
Vương Khả trầm giọng nói.