Chương 613: Đem địch nhân mắng thành người một nhà
Tất cả mọi người nhìn thấy gương mặt Vương Khả đều hít khí lạnh.
Dù sao đều đã bại lộ, còn che lấp cái rắm, Vương Khả lấy giải dược dị dứng ra, đổ ra một chai tạt lên mặt của mình.
- Xì xì xì xì thử!
Gương mặt Vương Khả phát ra âm thanh như bị axit sunfuric tạt vào.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, ngươi nói chuyện cứ nói, bỗng nhiên tạt a xít lên mặt mình làm gì? Gương mặt huỷ dung của ngươi còn có thể thảm hơn hay sao?
Chỉ thấy sau khi phát ra âm thanh xì xì, hạt đậu trên mặt Vương Khả biến mất nhanh chóng. Lại là một gương mặt ưa nhìn.
Vương Khả dùng khăn mặt lau mặt.
- Nhìn cái gì vậy, chưa nhìn thấy soái ca hay sao! Còn nữa, các ngươi đều điếc hay sao? Ta nói chuyện hồi lâu, các ngươi không nghe thấy sao? Ô nha này là phân thân của quốc sư! Chơi nó đi, đưa nó vào chỗ chết! Nhổ lông nó cho ta! Bắt lại nướng!
Vương Khả hô hào với đám yêu ma.
Thử Vương: …
Huyết Bào Lão Tổ: …
Tứ đại kỳ chủ: …
Chúng yêu ma: …
Tất cả mọi người giống như tượng đá nhìn về phía Vương Khả, mẹ nó, hiện tại là tình huống như thế nào? Ta ở đâu? Ta nên làm gì?
Ô nha bay lên giữa không trung, cũng sửng sốt hồi lâu.
- Ta không có nói láo, hắn thật là Vương Khả, các ngươi đều oan uổng ta!
Nhiếp Thiên Bá bỗng nhiên phát ra tiếng khóc thảm thiết.
Tất cả mọi người nhìn sang, Nhiếp Thiên Bá đầy toàn thân dấu roi, toàn thân sưng vù, hắn bị đánh nửa ngày, thì ra hắn không nói láo!
Bầu không khí chung quanh rất quỷ dị.
Mặc dù mọi người bị Vương Khả mắng ngừng, nhưng, cũng không có nghe lời Vương Khả.
Huyết Bào Lão Tổ trường kiếm chỉ vào Thử Vương và ô nha:
- Thử Vương, ta hiểu rồi, ta hiểu rồi! Lúc trước ta nói tại sao ngươi chưa bao giờ ngừng điều động yêu ma công thành Đại Chu vương triều, thì ra, là quốc sư bảo ngươi làm như thế? Hắn bảo ngươi dùng yêu ma công thành, mà hắn lại ngồi thu cảm kích của người trong thiên hạ, đồng thời khống chế cầm tù Đại Chu vương thất, cũng không có người hoài nghi dụng tâm hiểm ác của hắn, thì ra đều là các ngươi diễn một tuồng kịch! Ta nói kế sách ta nhằm vào Chu vương, vì sao lại bị tiết lộ, hơn nữa vì sao ngươi còn hô to báo tin cho quốc sư! Thì ra, ngươi đã sớm đầu nhập vào quốc sư, ngươi là tên gian tặc!
Vào lúc Thử Vương kinh hoảng, ô nha phẩy phẩy cánh bay tới.
- Thử Vương, đã đến lúc này, ngươi còn muốn hiệu trung với Sắc Dục Thiên sao? Ngươi cho rằng, Sắc Dục Thiên sẽ còn muốn ngươi sao? Sắc Dục Thiên hạ mê tâm thuật với thủ hạ bị ta phá giải, việc này ngươi cảm thấy còn giấu diếm được sao? Hiện tại ngươi không có lựa chọn nào khác, tiếp tục đầu nhập vào Sắc Dục Thiên? Lại bị hạ mê tâm thuật lần nữa, ta nghĩ ngươi cũng không nguyện ý nha? Đã như vậy, vậy còn chờ gì? Theo ta bắt lấy Vương Khả và Huyết Bào Lão Tổ! Hai người bọn chúng đều tới, thực sự là không thể tốt hơn, bọn họ khẳng định biết rõ tung tích phật bảo! Bắt lấy bọn chúng! Về phần Sắc Dục Thiên? Hừ, hắn không phải đối thủ bản thể của ta! Yên tâm, tất cả có ta! Theo ta động thủ, bắt lấy Vương Khả, Huyết Bào Lão Tổ!
Ô nha cao giọng quát.
Thử Vương nặn nặn móng chuột, giống như đang hạ quyết định.
Vương Khả lại thừa cơ hô lên:
- Nghe được không? Nghe được không? Các ngươi đều nghe được chưa! Thử Vương thông đồng quốc sư, muốn tạo phản! Huyết Bào Lão Tổ, ngươi đã trọng thương, ngươi ngăn được hai người bọn họ ra tay sao? Còn nữa, những yêu ma các ngươi, tứ đại kỳ chủ, các ngươi còn không thấy rõ tình thế sao? Bây giờ là thời điểm biểu hiện trung tâm với Sắc Dục Thiên! Mọi người đoàn kết lại! Cùng nhau tiêu diệt Thử Vương, ô nha, phân ưu với chủ thượng của các ngươi! Chúng ta phải đoàn kết lại!
Vương Khả hô to một câu, thân hình lui vào trong đám yêu ma, lui về phía Huyết Bào Lão Tổ.
Bộ dáng kia, giống như muốn đạt thành mặt trận thống nhất với Huyết Bào Lão Tổ, tứ đại kỳ chủ và yêu ma.
Biến hoá quá nhanh, người hai phương đều ngạc nhiên.
- Vương Khả, ngươi thật không biết xấu hổ! Khụ khụ!
Nhiếp Thiên Bá trợn mắt kinh ngạc nói.
Mẹ nó, vừa rồi tất cả mọi người muốn giết ngươi, ngươi còn thoá mạ người ta một trận, mắng thành người một nhà? Còn mặt mũi đứng trong đám người? Ngươi cho rằng tất cả mọi người bị ngốc sao? Còn nữa, tại sao trên đời lại có người không biết liêm sỉ như ngươi?
Ô nha, Thử Vương, Huyết Bào Lão Tổ, tứ đại kỳ chủ, các yêu ma đều trợn mắt nhìn Vương Khả, mẹ nó, sao trên đời này lại có người da mặt dày như thế?
Vừa rồi tất cả mọi người muốn giết ngươi, ngươi cho rằng chửi chúng ta vài câu liền có thể lẫn vào chúng ta sao?
- Còn đứng ngây đó làm gì? Bắt lấy quốc sư phân thân, bắt lấy ô nha! Các ngươi muốn bị Sắc Dục Thiên trừng phạt sao?
Vương Khả trợn mắt khiển trách quát mắng.
- Còn nữa, Thử Vương, ngươi đừng làm loạn, bây giờ là ngã ba trong cuộc đời của ngươi, một khi đạp sai, ngươi sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng! Ngươi muốn chết sao? Ô nha chỉ là phân thân, lực lượng có hạn, Sắc Dục Thiên một bàn tay cũng có thể đập chết, ngươi muốn tự tìm cái chết sao?
Vương Khả quát mắng.
- Vực sâu vạn trượng? Vương Khả, con mẹ ngươi cái gì là vực sâu vạn trượng? Từ khi ngươi tới Liên Hoa Huyết Quật, bản Thử Vương không có yên tĩnh bao giờ, mẹ nó, bản Thử Vương giết chết ngươi!
Thử Vương hét lớn một tiếng.
Vương Khả nhìn thấy Thử Vương đánh tới, lập tức lui vào trong đám người hô:
- Các ngươi đều điếc hay sao, muốn theo Thử Vương cùng phản bội Sắc Dục Thiên? Còn chưa động thủ?
Huyết Bào Lão Tổ nhìn chằm chằm Vương Khả cách đó không xa, mặc dù biết Vương Khả nói thật, Sắc Dục Thiên trở về, tất cả chỉ có thể lấy Sắc Dục Thiên như thiên lôi sai đâu đánh đó, nhưng, ngươi nói đúng, nhưng ta lại không muốn cứu ngươi!
Huyết Bào Lão Tổ không có xuất thủ cứu Vương Khả.
- Vương Khả, không có người nào có thể cứu ngươi! Phá!
Thử Vương kêu to.
- Oanh!
Vương Khả nấp trong đám người, nhóm người kia bị Thử Vương một chưởng đánh bay ra ngoài.
- Thử Vương, ngươi là nghiệt súc, có bản lĩnh đến đây! Nhìn Huyết Bào Lão Tổ xử lý ngươi hay không!
Vương Khả kêu to một tiếng.
Vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, Vương Khả bỗng nhiên bổ nhào về phía trước, tránh một đòn của Thử Vương, đồng thời trốn ra sau lưng Huyết Bào Lão Tổ.