Chương 616: Vương Khả tự mình động thủ
Nhưng, Thử Vương lại tan vỡ.
Bị hai Như Lai Thần Cước đạp ở trung tâm, hôi thối đập vào mặt, gió thổi không tiêu tan, như vậy cũng chưa tính là tuyệt vọng nhất, tuyệt vọng nhất chính là đau đớn, Như Lai Thần Cước uy lực kinh khủng cỡ nào, Thử Vương cảm giác nhục thân đã xẹp xuống.
- Đừng dùng lực, a, ta sắp bị chèn chết, đừng dùng lực!
Thử Vương run run rẩy rẩy cầu xin tha thứ.
Cầu xin tha thứ?
Mẹ nó, Vương Khả làm như không nghe được!
- Các ngươi đều ngu sao? Còn không công kích ô nha? Nhanh lên! Còn ngươi, Huyết Bào Lão Tổ, ngươi trì hoãn cái gì? Ta đều giúp ngươi ngăn chặn hắn, tại sao ngươi còn chưa động thủ? Việc này cũng muốn ta dạy?
Vương Khả buồn bực quát.
Vương Khả kim vũ mao đẳng cấp cao hơn, thế nhưng, Vương Khả chân nguyên không đủ, cho nên Như Lai Thần Cước chỉ có thể giằng co với ô nha mà thôi.
Một đám yêu ma chịu đựng hôi thối, đều nhìn về phía ô nha.
Ô nha sầm mặt lại, mẹ nó, tại sao có thể như vậy? Thử Vương ngu xuẩn này, tại sao không nhìn rõ hiện thực như thế!
- Lên!
Ô nha hét lớn một tiếng.
Lại thôi động Như Lai Thần Cước oanh kích đến.
- A? Hỗn trướng, cho rằng chân của ta không bằng ngươi? Lão tử từ bỏ một trăm vạn cân linh thạch, lên cho ta!
Vương Khả trợn mắt.
Hai chân bỗng nhiên dùng sức.
- A, không muốn, không muốn, ta muốn bạo, ta sắp tan vỡ!
Thử Vương tuyệt vọng kêu.
Bản thân kẹp ở trung ương! Các ngươi muốn giết ta, mẹ nó, không muốn!
- Bắt lấy ô nha!
Huyết Bào Lão Tổ quát.
- Vâng!
Tất cả yêu ma ứng tiếng nói muốn nhào về phía ô nha.
Ô nha hiện tại vô cùng phiền muộn, mẹ nó, tại sao ta lại bị cuốn vào việc này?
- Như Lai Thần Cước, phá!
Ô nha rống to một tiếng.
Chỉ thấy ô nha Như Lai Thần Cước toả ra kim quang chói mắt.
- Ngươi đùa thật? Tất cả năng lượng, một lần tiêu hao sạch? Mẹ nó, quốc sư, ngươi thiếu nợ ta một trăm vạn cân linh thạch! Bạo cho ta!
Vương Khả bi phẫn gào lên.
- Oanh ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!
Hai Như Lai Thần Cước bộc phát toàn bộ lực lượng trong nháy mắt, giống như vụ nổ to lớn, năng lượng hai bên tàn phá lẫn nhau, trong nháy mắt nổ ánh lửa ngút trời, núi lở đất nứt, tất cả yêu ma muốn xông lên đều bị cuốn bay.
Ô nha vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cũng tránh thoát một kiếm của Huyết Bào Lão Tổ.
- A!
Trong vụ nổ lớn, Thử Vương kêu thảm thiết. Tiếp theo, chỉ còn lại bụi mù ngập trời và mặt đất nứt vỡ.
Vương Khả lấy ra mười tám tấm chắn cản ở trước người, hoảng sợ tránh né vụ nổ sinh ra dư âm.
- Ầm ầm!
Vụ nổ lớn kết thúc, nổ đến mức đá vỡ đầy trời, phát ra một trận tiếng oanh minh. Một đám yêu ma liên tục tránh né.
- Phong đến!
Huyết Bào Lão Tổ kêu to.
- Hô!
Một trận cuồng phong xuất hiện càn quét tứ phương, thổi tan tất cả bụi mù.
Ô nha lơ lửng trên không trung, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ, bởi vì lông chim vàng trước mặt ô nha đã hoá thành hoả diễm, đốt cháy không còn.
- Vương Khả, ngươi, ngươi hủy một chiếc lông chim vàng của ta!
Ô nha phẫn nộ nói.
Một đống toái thạch, Vương Khả thu hồi tấm chắn bị phá hủy, trong tay cầm một lông chim không còn hình dáng.
- Mẹ nó, kim vũ mao của ta cũng phế, quốc sư, ngươi cần gì đồng quy vu tận chứ, ngươi đánh không lại, ngươi có thể chạy mà! Một trăm vạn cân linh thạch của ta! Mẹ nó!
Vương Khả mắng ô nha.
- Lông chim trong tay Tử Bất Phàm phẩm chất tốt nhất, có thể tu bổ tuần hoàn sử dụng?
Ánh mắt ô nha sáng lên nhìn về phía Vương Khả.
Vương Khả nghe xong, lập tức thu hồi lông chim.
Mặc dù năng lượng hao hết, nhưng, kim vũ mao của ta có thể nạp điện, ngươi không thể! Xem như hơi có an ủi, nhưng, không thể để các ngươi đoạt đi.
Vương Khả thu hồi kim vũ mao, Huyết Bào Lão Tổ lại xông về phía ô nha.
- Quốc sư? Hừ, đây là ô nha phân thân của ngươi? Đồ chết tiệt, ở Chu Kinh trọng thương ta, hiện tại ta cũng muốn ngươi trả giá đắt!
Huyết Bào Lão Tổ quát.
- Ngươi đã bị thương, còn muốn lưu ta lại? Nằm mơ!
Ô nha quát to.
- Ầm ầm!
Hai người đại chiến kịch liệt.
Mà Vương Khả lại không để ý đến đại chiến giữa không trung, mà là nhìn về phía cách đó không xa có một bánh thịt.
Thật là bánh thịt, bánh thịt một con chuột lớn.
Thử Vương, bị hai Như Lai Thần Cước liều mạng giẫm đánh, giẫm dẹp?
Hiện tại, một cái bánh thịt rơi xuống cách Vương Khả không xa, Vương Khả thổn thức.
- Ngươi nói, ngươi làm gì chứ? Ta nói cầu tình giúp ngươi, ngươi cứ đối đầu với ta! Ta nói ngươi đừng chọc ta, ta sẽ giết chết ngươi, con mẹ nó ngươi không tin cứ đi chọc ta, hiện tại chết rồi?
Vương Khả khinh bỉ nhìn về phía Thử Vương.
Đồng thời, hắn chụp lấy bánh thịt Thử Vương.
Các yêu ma chung quanh đi sang giúp Huyết Bào Lão Tổ ứng phó ô nha, chỉ ngẫu nhiên nhìn sang Vương Khả, cũng thổn thức với cái chết của Thử Vương, đồng thời không hiểu Vương Khả lấy bánh thịt Thử Vương làm gì.
Chụp cái gì? Đương nhiên là thu vòng tay trữ vật, Thử Vương chính là Nguyên Anh cảnh đấy!
- Bọn họ nói, yêu thú không có cách nào sử dụng vòng tay trữ vật, là thật? Tại sao trên người con chuột này lại không có vòng tay trữ vật? Tài bảo của ngươi đâu? Linh thạch của ngươi đâu? Tại sao không có! Ngươi không phải đại lão Nguyên Anh cảnh sao? Không nên nghèo như vậy!
Vương Khả buồn bực tìm kiếm.
Thế nhưng mà, trên người lão thử không có cái gì cả.
Mẹ nó, vì sao? Ta lãng phí một trăm vạn cân linh thạch, kết quả không thu được cái rắm gì?
- Đan Anh, yêu thú có Đan Anh, cạy mở miệng của nó!
Một giọng nói hư nhược từ xa truyền tới.
- Ai?
Vương Khả quay đầu nhìn lại.
Lại nhìn thấy thấy Xà Vương bị treo lên cao, sùi bọt mép, suy yếu nói với Vương Khả.
Xà Vương hiện tại thật thê thảm, cái bụng bị ô nha xé ra một lỗ thủng lớn, chảy thật nhiều máu, vừa rồi lại bị bàn chân thối ảnh hưởng, thối gần như bất tỉnh, thật vất vả thanh tỉnh, lại nhìn thấy Vương Khả đang tìm kiếm trên thân thể Thử Vương. Lập tức hô lên.
- Cạy mở miệng của nó, Đan Anh Thử Vương rất yếu, Đan Anh có thể tồn trữ một vài thứ!
Xà Vương yếu ớt nói.
- A?
Vương Khả lập tức dựa theo lời Xà Vương nói, cạy mở cái miệng đã xẹp của Thử Vương, lập tức, từ trong miệng Thử Vương, một con chuột nhỏ trong suốt chạy ra, con chuột nhỏ trong suốt chỉ lớn chừng ngón cái, thấy Vương Khả cạy mở miệng Thử Vương, con chuột nhỏ trong suốt lập tức sợ hãi lao ra.