Chương 631: Ai là ác bá?
Chuột Vương:
-... !
Xà Vương bị giẫm trên mặt đất, mờ mịt nhìn về phía Vương Khả giữa không trung:
- Đã đến lúc này rồi, ngươi còn có thể khoác lác?
- Vương Khả, ngươi tự tìm chết! Lần này bản Chuột Vương đi ra, không hề mang theo gì cả! Ngươi có thể làm sao chứ?
Chuột Vương dữ tợn nói.
- Không mang theo tiền? Vậy chỉ có thể rất xin lỗi!
Vương Khả lắc đầu!
- Hừ, bọn họ không biết bay, ta biết bay! Xem ta có giết chết ngươi không!
Chuột Vương dữ tợn.
- Không phải, Chuột Vương, ngươi còn chưa nhìn thấy rõ tình thế à?
Vương Khả chất vấn.
Chuột Vương:
-... !
- Các ngươi không đầu hàng, ta không thể bảo đảm các ngươi có cơ hội sống sót đâu!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Thối lắm, ngươi không cho chúng ta sống sót à? Vậy ngươi tới đi!
Chuột Vương không tin, dữ tợn nói.
- Chít, không sai, có năng lực thì tới giết chúng ta đi! Hừ, lần trước chúng ta đi ăn người của một thôn trang, cũng không ai dám giết chúng ta. Bây giờ, chúng ta lại đứng ở chỗ này, tới giết đi!
Một đám chuột dữ tợn quát.
- Vù!
Đột nhiên một đường kiếm quang hiện lên, đầu của khoảng năm mươi con chuột yêu bỗng rơi xuống đất.
Kiếm quang chợt tới làm Chuột Vương biến sắc, bởi vì trong năm mươi con chuột yêu này có mấy con thực lực đạt tới Kim Đan Cảnh!
- Ai vậy?
Chuột Vương sợ hãi kêu lên.
- Vù!
Lại có mấy đường kiếm quang hiện lên, chỉ thấy trên mặt đất xuất hiện từng cống ngầm, chỗ ào cống ngầm đến, tất cả con chuột lập tức bị bổ thành hai mảnh, trong nháy mắt, máu tươi văng ra khắp nơi.
Tất cả con chuột đều sợ hãi nhìn lại, chỉ thấy ở cửa Huyết Trì Động, Nhiếp Thanh Thanh cầm trường kiếm đi ra với vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Vương Khả đúng lúc từ giữa không trung hạ xuống.
- Nhiếp Thanh Thanh, làm phiền ngươi, không nên giữ lại những con chuột này, giết hết đi. Chúng ra cửa không dẫn tiền mua mạng, không, là chúng mới vừa nói đi khắp nơi ăn thịt người, không là loại gì tốt!
Vương Khả lập tức thúc giục.
- Được!
Nhiếp Thanh Thanh đáp một tiếng.
Trong lúc nói chuyện, Nhiếp Thanh Thanh vung trường kiếm lên.
- Ầm!
Rất nhiều kiếm khí bắn ra xung quanh.
- A!
- Xèo xèo xèo xèo!
- Chuột Vương, cứu mạng!
- Ầm!
Chỉ thấy rất nhiều kiếm khí đảo qua, đám chuột xung quanh lập tức thành bị chém từng đám, máu tươi bắn ra khắp nơi, cảnh tượng giết chóc khủng khiếp, giống như cối xay thịt vậy. Theo Nhiếp Thanh Thanh bước chậm tới, để lại rất nhiều xác chuột.
Một kiếm một trăm con chuột, một kiếm ba trăm con chuột!
Chết chết chết chết chết!
Trong nháy mắt, những con chuột hoảng sợ chạy trốn, đều bị chém hết, những tiếng kêu thảm thiết chói tai vang lên.
Tốc độ giết chóc này quá kinh khủng, Chuột Vương cũng phải tuyệt vọng.
- Nguyên Anh cảnh? Còn là trong Nguyên Anh cảnh cao cấp? Không thể như vậy được!
Chuột Vương sợ hãi kêu lên.
Cho dù trong lúc Chuột Vương mạnh nhất cũng không phải là đối thủ của Nhiếp Thanh Thanh, nữa là bây giờ?
- Ầm!
Rất nhiều con chuột lập tức nổ tung. Chuột Vương cũng bị chém cho máu tươi bắn ra khắp nơi, da tróc thịt bong.
- Vương Khả, ngươi thật ác độc!
Chuột Vương tuyệt vọng gào thét.
Sau đó nó quay đầu lại chạy thục mạng về phía xa. Nhiếp Thanh Thanh không tha, trường kiếm như tử thần đòi mạng đuổi theo sát.
- Liên quan gì đến ta! Là ngươi muốn giết ta trước, còn không cho ta phản kích à?
Vương Khả mắng.
- Đây là ngươi phản kích sao? Không, a!
Chuột Vương hét thảm một tiếng.
Rất nhiều con chuột hoảng loạn đào hang chạy trốn, nhưng, ở khi đào hang xong, chưa kịp chạy trốn đã bị từng kiếm khí đóng đinh ở trên mặt đất.
Nhiếp Thanh Thanh không hổ danh là Nhiếp diệt sạch, bên ngoài nổi tiếng hung ác, chém tận giết tuyệt.
Trong giây lát đã giải quyết xong mấy con chuột trốn chạy, Chuột Vương được một đám chuột hộ giá cũng bị chém đứt đuôi và một chân phải, mới khó trốn vào lòng đất, biến mất không thấy nữa.
Không bao lâu, một trận chiến đấu đã kết thúc.
Đám tạp dịch quỳ dưới đất cách đó không xa nhìn thấy sức chiến đấu kinh khủng của Nhiếp Thanh Thanh, đều bị dọa cho lập tức cúi đầu, không dám nói lời nào. Má nó, đó là một nữ sát tinh đấy!
- Xoẹt!
Nhiếp Thanh Thanh thu lại trường kiếm.
Nhiếp Thanh Thanh căn bản không để ý xem mình giết bao nhiêu con chuột, cục diện nhỏ thì để ý làm gì?
- Đây là Bắc Xà Vương của Thần Long Đảo à? Có cần giết luôn không?
Nhiếp Thanh Thanh nhìn về phía Vương Khả.
Xà Vương vừa nghe thì lập tức sợ tới choáng váng, giết luôn?
Ngày xưa mình không hiểu chuyện, đại chiến với Nhiếp Thanh Thanh và Chu Hồng Y một trận. Khi đó hai người đều bị thương nặng. Lúc này nhìn thấy lực chiến đấu của Nhiếp Thanh Thanh, Xà Vương thậm chí còn chẳng dám chạy trốn, lập tức khiếp sợ.
- Đừng, đừng mà. Ta là Xà Vương của Thần Long Đảo, ta là thuộc hạ của Vương Khả, chúng ta là người một nhà!
Xà Vương lập tức sợ hãi kêu lên.
Xà Vương nói xong nhìn về phía Vương Khả đầy mong đợi.
- Người một nhà? Không phải ngươi mới vừa làm kẻ quên ơn phụ nghĩa sao?
Vương Khả trừng mắt nhìn Xà Vương.
Xà Vương:
-... !
Báo ứng! Lúc này, trường kiếm của Nhiếp Thanh Thanh treo ở trên đỉnh đầu, có chút sơ sẩy là đầu rắn của mình sẽ rơi xuống đất đấy.
- Vương Khả, Vương đà chủ, ta sai rồi. Sau này ta nghe theo ngươi hết, ta sai rồi! Không phải ngươi mới bảo ta vác người sao? Ta đi làm ngay, đi làm ngay đây!
Xà Vương lập tức hoảng sợ kêu lên.
- Lúc trước ngươi cũng nghe ta hết, nhưng ngươi vừa nhìn thấy không còn bị uy hiếp là trở mặt, giờ lại tiếp à?
Vương Khả trầm giọng nói.
Xà Vương:
-... !
Má nó, làm sao bây giờ?
- Xà Vương, làm rắn cũng giống như làm người vậy, phải giữ lời hứa. Ngươi xem, ngươi không bao giờ giữ lời hứa, ai sẽ tin tưởng ngươi? Trở mặt thì phải trả giá rất lớn đấy!
Vương Khả dạy dỗ.
- Vâng, vâng, vâng, ta, ta sai rồi. Sau này ta cũng không dám nữa!
Xà Vương lập tức cúi đầu lạy Vương Khả.
Rắn ở dưới đồ đao, không thể không cúi đầu.
- Muốn giết không?
Nhiếp Thanh Thanh nhìn về phía Vương Khả.
Xà Vương lại bị dọa tới run người. Tiêu rồi, Vương Khả muốn giết ta!
- Tạm thời giữ hắn lại đi! Ta còn có chỗ cần dùng!
Vương Khả suy nghĩ một lát mới nói.
Xà Vương vừa nghe thì cảm thấy khó tin, quay đầu nhìn về phía Vương Khả. Ngươi không giết ta à? Ta không nghe nhầm chứ?
- Không giết à?