Chương 650: Ta tương đối có thiên phú
Trong khi nói chuyện, pháp tướng Như Lai Phật Tổ ầm ầm xông về phía tượng phật bằng đá và đánh ra một chưởng.
Tượng phật bằng đá lắc người, lập tức dùng một chưởng nghênh đón.
- Ầm!
Một tiếng động lớn vang lên, hai tay va chạm vào nhau, hư không phát ra sóng khí cực lớn, thổi đổ rất nhiều kiến trúc trong thành.
- Dân chúng Chu Kinh đông đúc, chúng ta ra khỏi thành lại chiến đấu tiếp!
Bất Giới hòa thượng trầm giọng nói.
Trong khi nói chuyện, bàn tay của tượng phật bằng đá nắm chặt giống như người lớn dắt trẻ nhỏ và chợt vung lên.
- Ầm!
Pháp tướng của Quốc sư lập tức bay ra ngoài thành giống như bị ném đi. Quốc sư cũng theo lực lượng này bị ném bay ra ngoài thành.
- Không thể như vậy được! Gào!
Ngoài thành, Quốc sư sợ hãi kêu lên.
- A di đà phật, nguyên thần pháp tướng? Nguyên thần pháp tướng này của ngươi chung quy không phải là bản thân ngươi, pháp tướng của người khác, ngươi vĩnh viễn không thể sử dụng như bình thường!
Bất Giới hòa thượng lạnh lùng nói.
Trong khi nói chuyện, tượng phật bằng đá khổng lồ bước chậm đuổi theo ra ngoài thành.
- Ầm!
- Ầm!
- Ầm!...
Dưới những tiếng bước chân liên tiếp, tượng phật bằng đá bước qua tường thành, hạ xuống chỗ Pháp tướng của Quốc sư ở ngoài thành.
- Hắc, hừ, Thập Vạn Đại Sơn chỉ có một mình Như Lai Phật Tổ của ta, ngươi… không thể nào là thật được, phá cho ta!
- A di đà phật, ngã phật từ bi, phật ta vô lượng!
- Ầm!
Ngoài thành, hai người khổng lồ đang ầm ầm chiến đấu, tượng phật bằng đá lớn ỷ lớn hiếp nhỏ, lập tức chiếm thế thượng phong.
Dân chúng toàn thành, đệ tử tiên môn xung quanh, vẫn có một ít yêu ma Liên Hoa Huyết Quật đã nhìn tới ngây người từ lâu, quan sát cảnh tượng kỳ lạ trăm năm nay khó gặp.
Vương Khả nhìn về phía xa, vừa vặn nhìn thấy tượng phật bằng đá ấn đầu pháp tướng xuống đất chà. Rất hoành tráng!
- Khi còn bé, mình từng xem Ultraman đánh quái thú trên ti vi, cũng không kích thích như thế! Như Lai Phật Tổ đánh Như Lai Phật Tổ? Nếu có thể thu vé vào cửa, chẳng phải ta sẽ kiếm lời sao? Bất Giới hòa thượng quả nhiên là một nhân tài! Cũng không biết có thể khuyên hắn gia nhập công ty Thần Vương, lại tùy tiện biểu diễn là có thể trở thành cây hái ra tiền trong công ty Thần Vương rồi!
Vương Khả lập tức hưng phấn nhìn về phía xa.
Trong Chu Kinh, dân chúng, yêu ma, đệ tử tiên môn đều nhìn ra ngoài thành!
Ai có thể ngờ được thánh tăng không có tu vi lại có thể lợi hại như vậy, triệu hồi ra phật đá lớn chiến đấu?
Đến trình độ phật lớn thì không cần chiêu thức đẹp mắt, cuộc chiến đấu với từng hành động cử chỉ đều long trời lở đất, chân tượng phật bằng đá đạp một cái, mặt đất nứt ra ra rất nhiều rãnh ngầm, khuỷu tay đụng vào, gò núi sụp xuống.
Hai Như Lai Phật Tổ khổng lồ chiến đấu kịch liệt, đương nhiên phần nhiều lại là tượng phật bằng đá đánh ép pháp tướng!
- Bất Giới hòa thượng, khó trách trước đây ngươi bài xích thân phận Đại Bằng chuyển thế, hóa ra ngươi lại trực tiếp có thể triệu hồi ra Như Lai Phật Tổ! Là ta sơ suất!
Vương Khả cảm thán.
- Quốc sư, việc đã đến nước này, ngươi còn u mê không chịu tỉnh ngộ, ôm chặt lấy Đại La Kim Bát sao? Đại La Kim Bát này đã nhận chủ! Không phải của ngươi! Không phải đồ của ngươi thì ngươi không cầm đi được đâu!
Bất Giới hòa thượng trầm giọng nói.
Phía xa, hai trong nhiều cánh tay pháp tướng của Quốc sư vẫn còn ôm chặt lấy Đại La Kim Bát, không chịu buông tay.
Quốc sư cũng muốn rời đi, nhưng Đại La Kim Bát không chịu, lại không cầm đi được, thật phiền muộn. Không chỉ có vậy, còn làm mình bị quản chế, trong lúc chiến đấu còn phải để tâm tới Đại La Kim Bát.
Tượng phật bằng đá nhìn Đại La Kim Bát này, bỗng nhiên bàn tay hắn giơ lên như Niêm Hoa Chỉ Pháp, bắn về phía Đại La Kim Bát.
- Keng!
Đầu ngón tay của tượng phật bằng đá xuất hiện một tia sáng màu vàng, bắn lên trên Đại La Kim Bát. Lại thấy Đại La Kim Bát rung lên, bỗng nhiên thoát khỏi hai tay pháp tướng của Quốc sư, chấn động lơ lửng trên không trung.
- Cái gì? Trả Đại La Kim Bát cho ta!
Quốc sư sợ hãi kêu lên.
- A di đà phật, ta nói rồi. Đại La Kim Bát này không phải của ngươi! Ngươi không có năng lực thu phục được nó đâu!
Bất Giới hòa thượng lắc đầu.
- Thối lắm, không phải của ta thì chẳng lẽ là của ngươi? Ngươi muốn cướp đồ thì cướp đồ, đừng nói như mình quang minh chính đại lắm vậy!
Quốc sư trừng mắt tức giận nói.
- Đại La Kim Bát này cũng không phải của ta, bây giờ, chủ nhân của nó chưa về, ai cũng không thu phục! Ta có thể làm được là tạm thời trấn an Đại La Kim Bát, tìm cho nó một người quản lý thay!
Bất Giới hòa thượng trịnh trọng nói.
- Tìm một người quản lý thay? Ngươi nói là bản thân ngươi à?
Quốc sư giễu cợt nói.
- Ta à? Không, ta muốn tìm một người có thể áp chế được nó làm người quản lý thay! Nhờ thí chủ Vương Khả đây!
Bất Giới hòa thượng bỗng nhiên nói.
Phía xa, Vương Khả đã móc dưa, ngồi trên ghế vui vẻ xem trò hay chợt sửng sốt.
- Cái gì, tình huống gì vậy? Liên quan gì đến ta chứ! Bất Giới hòa thượng, ngươi đừng gây họa cho ta! Ta không rảnh!
Vương Khả đơ mặt, sợ hãi kêu lên.
Ngươi có bệnh à? Ngươi đưa Đại La Kim Bát cho ta thì nói riêng với ta đi, nói chuyện long trọng như vậy làm gì? Làm như vậy, tất cả mọi người đều biết. Đám người Quốc sư sẽ tới tìm ta cướp đồ đấy. Ta không muốn bị làm phiền đâu! Đây là muốn mạng của ta à!
- Vương Khả thí chủ, nhờ ngươi!
Bất Giới hòa thượng ở ngoài thành nói.
- Đừng, đừng đưa cho ta, ta không quen ngươi. Ngươi bị điên à? Ngươi đưa cho ta làm gì hả?
Vương Khả lập tức sợ hãi kêu lên.
Nhưng đã muộn rồi, chỉ thấy đầu ngón tay của tượng phật bằng đá lại hiện ra dáng vẻ Niêm Hoa Chỉ, phật quang tập trung lại rồi chợt bắn ra.
- Keng!
Đại La Kim Bát run lên, lập tức hóa thành một tia sáng bắn về phía vị trí của Vương Khả ở trong thành.
Trong lúc ó bay về phía Vương Khả còn không ngừng thủ nhỏ đi, chờ đến chỗ của Vương Khả thì đã hóa thành kích thước của một cái bát bình thường.
- Ầm!
Đại La Kim Bát rơi vào trong tay Vương Khả.