Chương 656: Giám sát Độ Huyết Tự
Bất Giới hòa thượng mờ mịt nói.
- Phản kháng gì? Một cái bát bể mà thôi! Bất Giới hòa thượng, đầu ngươi bị rơi hỏng à? Nó không phải vật còn sống, có thể phản kháng gì chứ?
Vương Khả trừng mắt nhìn Bất Giới hòa thượng.
Bất Giới hòa thượng nhìn Vương Khả rồi chắp hai tay trước ngực, đọc thầm A di đà phật để ép xuống tâm ma đang trở nên hung bạo.
Trong Trần Mạc!
- Phụt!
Sắc Dục Thiên phun máu, bay về phía Liên Hoa Huyết Quật.
- Vương Khả khốn kiếp, má nó, ngay cả ta cũng dám đùa giỡn à? Bây giờ ông đang bị thương, bằng không sẽ giết chết ngươi!
Sắc Dục Thiên vẫn đầy oán hận nói.
- Đại La Kim Bát của ta? Ông đã giả dạng làm hòa thượng mà ngươi vẫn cũng không chịu đưa cho ta, còn đập ta? Còn muốn lừa gạt tiên của ta? Ngươi nằm mơ đi, phì!
Sắc Dục Thiên phun máu, cố chịu đau hùng hùng hổ hổ bay suốt một đường.
- Chờ ta lành vết thương sẽ trở lại lấy mạng ngươi! Trước đó ở Liên Hoa Huyết Quật còn lừa ta, nói kính trọng, ngưỡng mộ ta tới mức nào, còn không phải là muốn lừa gạt tiền sao? Trong Huyết Trì Động của ta có tiền nhưng không cho ngươi, nhất quyết không cho ngươi!
Sắc Dục Thiên dữ tợn mắng.
Hắn cứ mắng suốt đường về Liên Hoa Huyết Quật.
- Ầm!
Khi hạ xuống bên ngoài quảng trường Liên Hoa Huyết Quật, Sắc Dục Thiên bỗng nhiên giật mình. Bởi vì kết giới Huyết Trì Động của mình không còn?
- Chủ thượng, ngài đã trở về?
Một tên tạp dịch tò mò tiến tới nói.
- Kết giới Huyết Trì Động đâu? Kết giới Huyết Trì Động đi đâu rồi?
Sắc Dục Thiên cả giận nói.
- Bị Vương Khả dẫn theo một người phụ nữ phá vỡ rồi! Thuộc hạ nhớ không nhầm, người phụ nữ kia chắc hẳn là Nhiếp Thanh Thanh!
Tạp dịch này nói.
- Phá vỡ? Không thể nào. Sao có thể phá vỡ như vậy được? Trong Huyết Trì Động của ta có cờ trận, sao có thể phá vỡ như vậy được? Các ngươi đều mù à? Đám người Vương Khả phá vỡ Huyết Trì Động, các ngươi không ngăn cản sao?
Sắc Dục Thiên quát.
- Chủ thượng, là ngươi bảo Vương Khả 'Có năng lực, tự mình qua lấy' mà! Có mệnh lệnh của ngài, chúng ta không dám ngăn cản!
Tạp dịch này lo lắng nói.
Cơ mặt Sắc Dục Thiên giật giật, hận không thể một tát đập chết tạp dịch này. Má nó, lúc đó ta giễu cợt Vương Khả, các ngươi nghe không hiểu sao? Các ngươi thật sự để cho hắn đi lấy à?
- Bọn họ phá vỡ Huyết Trì Động, lấy cái gì?
Sắc mặt Sắc Dục Thiên khó coi nhìn về phía tạp dịch này.
Tạp dịch này cũng cảm nhận được cơn giận của Sắc Dục Thiên, lập tức cúi đầu nói:
- Chủ thượng, ngài, ngài vẫn tự mình nhìn đi!
- Đồ vô dụng!
Sắc Dục Thiên phẫn nộ mắng một câu.
Mắng xong, Sắc Dục Thiên lập tức xông vào Huyết Trì Động.
Trong trong nháy mắt vừa tiến vào, Sắc Dục Thiên lập tức hít sâu một hơi:
- A!
Bên ngoài, đám tạp dịch đều rụt cổ lại.
Vì sao không dám nói? Không phải Vương Khả lấy gì, mà là Huyết Trì Động còn lại gì?
Không, không có gì! Đồ bên trong đều bị Vương Khả cuỗm sạch, ngay cả trang trí trên tường cũng bị Vương Khả cậy ra hết. Chỗ hồ máu còn bị đào. Huyết Liên Hoa không còn, bốn mươi người nhốt ở sâu bên trong hồ máu cũng mất. Thậm chí mấy lá cờ pháp bảo vốn được gắn cố định ở trên vách tường bên cạnh cũng bị Vương Khả đục mang đi.
Cho tới bây giờ, Sắc Dục Thiên chưa từng gặp phải trộm như vậy. Má nó, dọn nhà cũng không sạch vậy đâu!
- Vương Khả, Vương Khả, khốn kiếp, ta phải giết ngươi, phụt!
Sắc Dục Thiên tức giận công tâm, một ngụm máu tươi lại phun ra.
Bên ngoài, một đám tạp dịch quỳ xuống đất, không dám nói lời nào. Sau khi Vương Khả đi rồi, mọi người đã từng tiến vào đây, nhìn được cảnh tượng bên trong thì không dám vào nữa. Bọn họ sợ bị liên lụy! Nội thất được trang trí sa hoa thật sự bị Vương Khả cuỗm sạch trở thành phòng thô đầy bụi bặm.
Sắc Dục Thiên nhìn chằm chằm vào đồ trong Huyết Trì, mặc dù nói mình không để thứ đáng tiền ở đây, nhưng bị Vương Khả lừa đi thì vẫn tức đấy!
- Má nó, ở Chu Kinh, khi lão tử giả vờ hòa thượng, thằng nhóc Vương Khả ngươi còn nói không lấy được gìHuyết Trì Động, muốn ta đền tiền cho ngươi? Phì, ngươi không biết xấu hổ! Chờ lão tử khôi phục vết thương, lão tử sẽ giết chết ngươi! Còn cả phân thân lão ma phong ấn ở dưới hoa sen kia cũng chạy mất à? Hừ, chạy thì chạy! Ta không quan tâm! Ta không quan tâm!
Sắc Dục Thiên tức giận thở hổn hển gào thét.
Sắc Dục Thiên cố nén giận, ngồi xếp bằng và bắt đầu chữa trị.
Tức! Nhưng không có cách nào, vẫn là thân thể quan trọng hơn! Trị thương trước đã!
Cứ như vậy, Sắc Dục Thiên ngồi khoanh chân ba ngày ba đêm, vết thương mới chậm rãi khôi phục.
Khi hắn vừa mở mắt ra, tâm trạng vốn đang tốt vì vết thương khôi phục lại bị căn phòng thô chọc cho giận tới run người.
- Hừ!
Sắc Dục Thiên hừ lạnh một tiếng, đứng dậy đi ra khỏi Huyết Trì Động, không muốn lại nhìn thấy cảnh tượng thương tâm này.
Chờ tới khi Sắc Dục Thiên đi ra khỏi Huyết Trì Động, lại phát hiện trên quảng trường có rất nhiều Huyết Ma đang quỳ. Các Huyết Ma đều trở về, quan trọng hơn là Huyết Bào Lão Tổ Chu Lâm quỳ phía trước Huyết Ma.
- Nghiệt súc, ngươi còn dám trở về?
Sắc Dục Thiên trừng mắt.
- Thúc tổ, ngày ấy có nhiều người nhìn vào, cháu trai không tiện nói rõ. Lần này cháu trai cố ý quay về giải thích với thúc tổ!
Chu Lâm quỳ dưới đất cung kính nói.
Sắc Dục Thiên nhìn chằm chằm vào Chu Lâm.
Bị Vương Khả phản bội, không, Vương Khả như vậy không thể nói là phản bội, hắn vốn cũng không phải là kẻ tốt lành gì, Sắc Dục Thiên đã sớm biết, nhưng Chu Lâm lại khác, mình xem hắn cũng như bản thân mình, còn truyền Hồng Liên Kiếm cho hắn, hắn lại có thể phản bội mình? Đây là chuyện đau lòng tới mức nào.
- Thúc tổ, mong ngài hãy cho cháu trai một cơ hội giải thích!
Chu Lâm quỳ dưới đất khẩn cầu.
- Được, ta xem ngươi nói thế nào! Đi theo ta!
Sắc Dục Thiên trầm giọng nói.
Sắc Dục Thiên quay đầu lại muốn bước vào Huyết Trì Động, nhưng đi được nửa đường, hắn đanh mặt quay về một đại điện cách đó không xa, tránh nơi thương tâm kia.
Trong đại điện, Sắc Dục Thiên ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn về phía Chu Lâm.
- Thúc tổ, ngài biết cháu trai còn có một ít thiên phú tu hành, cộng thêm linh thạch thúc tổ cho ta, cháu trai đã sớm đạt tới cảnh giới Tiên Thiên đỉnh phong, sắp tiến thêm một bước!