Chương 66: Chân khí hỗn loạn (1)
Phụ trách: Vô Tà Team
Chúng ta đều phải dựa vào công trạng mới có thể lần lượt xem một bộ công pháp, Vương Khả hắn dựa vào cái gì chứ?
- Hừ, cho hắn xem. Hắn cũng không thể học nhanh như vậy được!
Mộ Dung Lục Quang lạnh lùng nói.
- Ta còn nghe nói U Nguyệt Công Chúa cũng ở \Ngộ Kiếm Phong. Liệu tiểu tử Vương Khả kia có thể... !
- Vương Khả không phải là gay sao?
Mộ Dung Lục Quang nhíu mày nói.
- Chúng ta vốn cũng nghĩ như vậy. Lúc trước phát động Thiên Lôi Tru Ma Trận, hắn còn sờ tà ma, nhưng hắn ngoại trừ sờ cả người nam tà ma, nữ tà ma cũng không tha mà! Tiểu tử này thoạt nhìn đã thấy kỳ lạ!
Sắc mặt Mộ Dung Lục Quang thâm trầm:
- U Nguyệt Công Chúa? Bây giờ nàng đang hiểu nhầm ta, cho dù ta có đi tới đó cũng vô dụng! Chờ sư tôn của ta trở về, hủy bỏ trừng phạt của ta, ta sẽ từ từ nghĩ cách!
- U Nguyệt Công Chúa chắc chắn là của đại sư huynh, còn có Trương Ly Nhi nữa. Lần này bởi vì Vương Khả mà xảy ra chút sự cố. Nhưng ta tin tưởng, dựa vào khả năng hấp dẫn của đại sư huynh, Trương Ly Nhi sớm muộn gì cũng sẽ phải lòng đại sư huynh thôi!
Mộ Dung Lục Quang nghe nói vậy, trong lòng mới dễ chịu một chút:
- Được rồi, tên Trương Chính Đạo này chính là cao da chó, không cần lục soát nữa, đỡ cho ầm ĩ lớn chuyện lại để Tông chủ biết được! Sau này chú ý xem đám người Vương Khả cần nhiều vật độc như vậy làm gì?
- Vâng!
Dệ tử Thiên Lang Tông đáp một tiếng.
Cách đó không xa, Trương Chính Đạo cũng nhận ra Mộ Dung Lục Quang đang gây khó dễ cho mình, thỉnh thoảng lại ném tới ánh mắt khiêu khích. Khi đám đệ tử canh giữ sơn môn cho đi, Trương Chính Đạo còn rất đắc ý.
- Đi thôi, chúng ta vào núi!
Trương Chính Đạo cười to nói.
- Vâng!
Đoàn xe phía sau theo sát Trương Chính Đạo đi về phía trong sơn môn.
Trương Chính Đạo nhìn về phía Mộ Dung Lục Quang khiêu khích. Mộ Dung Lục Quang giống như căn bản không quan tâm tới cao da chó Trương Chính Đạo này, cũng không nhìn hắn, mà nhìn về không trung phía xa. Đột nhiên, ánh mắt Mộ Dung Lục Quang lập tức sáng lên, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
- Bái kiến sư tôn!
Mộ Dung Lục Quang cúi đầu trước không trung.
Trương Chính Đạo quay đầu qua, nhìn thấy một nữ tử trung niên mặc đạo bào đạp một thanh phi kiếm bay đến. Gương mặt người phụ nữ lạnh lùng, lông mày dựng ngược như núi băng, dù ở rất xa vẫn có thể cảm nhận được hơi lạnh phả vào mặt
- Bái kiến Đông Lang Điện chủ!
Các đệ tử canh giữ sơn môn xung quanh lập tức cung kính bái lạy.
Nữ tử kia đạp trên phi kiếm lạnh lùng nhìn qua một lượt. Ánh mắt lạnh lùng khiến tất cả mọi người ớn lạnh, giống như bị đông cứng vậy.
- Nhiếp Diệt Tuyệt của Thiên Lang Tông à? Nữ điện chủ sát tinh này trở về rồi? Không tốt, không nên cho nàng để mắt tới, đi mau, đi mau!
Trương Chính Đạo lập tức giật mình, ra lệnh cho đoàn xe nhanh chóng tránh né Nhiếp Diệt Tuyệt.
Trương Chính Đạo dẫn theo đội xe vận tải hốt hoảng bỏ chạy.
Nhiếp Diệt Tuyệt chỉ liếc nhìn qua rồi lại nhìn chằm chằm về phía Mộ Dung Lục Quang.
- Lục Quang, sư phụ đã biết chuyện ngu ngốc mà ngươi đã làm!
Nhiếp Diệt Tuyệt lạnh lùng nói.
- Đệ tử nóng lòng diệt ma nên mới rơi vào cạm bẫy đó!
Mộ Dung Lục Quang khổ sở nói.
- Sư phụ không phải trách ngươi diệt ma, sư phụ trách thái độ của ngươi đối với U Nguyệt Công Chúa. Trước đây, chẳng phải sư phụ đã từng căn dặn ngươi, bảo ngươi cố gắng qua lại thân thiết với U Nguyệt Công Chúa sao? Ngươi đã làm chuyện ngu xuẩn gì vậy?
Nhiếp Diệt Tuyệt lạnh lùng nói.
- Ta... !
Mộ Dung Lục Quang lộ ra vẻ mặt cay đắng.
- Ngươi muốn cưới Trương Ly Nhi à? Muốn nhận được sự ủng hộ của Kim Ô Tông sao? Hừ! Ngu ngốc! Nếu ngươi được người phía sau U Nguyệt Công Chúa ưu ái, một Kim Ô Tông ủng hộ đã tính là gì? Người phía sau U Nguyệt Công Chúa có thể cho ngươi cả Kim Ô Tông! Ngươi lại lấy vừng ném dưa hấu? Ngu xuẩn, ngu xuẩn không thể chịu nổi!
Nhiếp Diệt Tuyệt trừng mắt.
- A?
Mộ Dung Lục Quang biến sắc, kinh ngạc kêu lên.
Trước đây, khi hắn đi Thi Quỷ Hoàng Triều làm đại tướng quân, chính sư tôn đã bảo mình cố gần gũi với U Nguyệt Công Chúa. Ban đầu mình còn tưởng rằng Thi Quỷ Hoàng Triều bị hủy diệt, U Nguyệt Công Chúa sẽ không có giá trị lợi dụng lớn nữa. Nhưng bây giờ nghe sư tôn nói, Mộ Dung Lục Quang lại hối hận muốn xanh cả ruột.
- Sư tôn, người phía sau U Nguyệt Công Chúa rốt cuộc là ai vậy?
Mộ Dung Lục Quang nói với vẻ mong đợi.
Nhiếp Diệt Tuyệt liếc nhìn Mộ Dung Lục Quang, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, phất ống tay áo và hừ lạnh một tiếng, không để ý tới tên đồ đệ này nữa, bước vào trong sơn môn.
…
Ngộ Kiếm Phong!
Trương Chính Đạo dẫn đội xe vận tải nhanh chóng lên núi, những người chịu trách nhiệm áp giải hàng hóa đều là thuộc hạ của Vương Khả, lúc này ai nấy đều đeo mặt nạ phòng độc, trên người mặc trang phục phòng hộ tự chế, đặc biệt thành thạo chuyển từng món đồ trên xe vận đến cửa Ngộ Kiếm điện.
- Tiến vào đi!
Trong đại điện truyền đến giọng nói Vương Khả.
Trương Chính Đạo nóng lòng không chờ được, mở cửa điện ra. Cửa điện vừa mở ra, một mùi gay mũi xộc tới.
- Ọe, Vương Khả, ngươi luyện công pháp tà môn gì mà nhiều khí độc, chướng khí như vậy?
Trương Chính Đạo ghét bỏ nói.
Chỉ thấy, trong đại điện có một hồ nước đen có rất nhiều khí độc, chướng khí bốc lên cuồn cuộn. Lúc này Vương Khả đang ngâm mình ở trong đó.
Tại sao Vương Khả phải ngâm mình ở trong hồ này? Còn không phải là Đại Nhật Bất Diệt Thần Công hại sao? Ban đầu hắn còn tưởng đây là một công pháp tu tiên hệ hỏa đầy chính khí, nhưng kết quả vừa bắt đầu đã phải sử dụng độc vật để rèn luyện thân thể. Má nó, đây là ma công luyện độc à?
Tuy nhiên, nếu hắn đã bắt đầu luyện, tất nhiên không có đạo lý nào lại lùi bước.
- Trương Chính Đạo, một ngày ta cho ngươi năm trăm cân linh thạch, chỉ bảo ngươi giúp ta ra ngoài lấy hàng, ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm gì?
Vương Khả trừng mắt nhìn Trương Chính Đạo.
- Nếu ngươi tặng ta thanh phi kiếm đã cho ta mượn, ta bảo đảm sẽ không nói nhảm nữa!
Trương Chính Đạo lập tức cười đi tới.