Chương 662: Vương Khả lửa cháy đổ thêm dầu
Chu Lâm nói với vẻ mặt khó coi.
- Chuột Vương?
Sắc Dục Thiên híp mắt lại.
- Đúng, mấy năm nay thúc tổ vẫn quản chuyện Thái m Ma Giáo, Liên Hoa Huyết Quật giao cho ta và Chuột Vương quản lý. Ta chịu trách nhiệm quản lý Huyết Ma, Chuột Vương chịu trách nhiệm quản lý yêu thú. Cho nên, Chuột Vương len lén xúi giục đám yêu thú này, ta cũng không ngăn cản được! Lúc này đã có một nửa yêu thú bị hắn xúi giục rời đi rồi!
Chu Lâm khổ sở nói.
- Hừ, Chuột Vương? Tự tìm chết!
Sắc Dục Thiên lạnh lùng nói.
- Tuy nhiên còn có một tin tức tốt, ta thăm dò được Chuột Vương thu xếp cho những yêu thú kia đi tới tấn công các thành thị trong lãnh địa của vương triều Đại Chu, hình như đặc biệt nhằm vào gia tộc thế tục của Vương Khả, không cho gia tộc thế tục của hắn xưng bá ở Đại Chu, chống lại Vương Khả ở khắp nơi!
Chu Lâm giải thích.
- Chống lại Vương Khả?
Sắc Dục Thiên sửng sốt.
- Đúng vậy, xem ra Chuột Vương nhiều lần chịu thiệt trong tay Vương Khả, bây giờ đã bất chấp tất cả mọi giá đi trả thù Vương Khả!
Ánh mắt Chu Lâm hưng phấn nói.
- Chống lại Vương Khả, tốt!
Sắc Dục Thiên khẽ gật đầu.
- Thúc tổ, ta thấy tạm thời cứ để cho hắn đối phó với Vương Khả, hắn không nghe lời, đúng lúc mượn đao giết người!
Chu Lâm hỏi.
- Được, cứ quyết định như vậy đi. Không phải Chuột Vương xúi giục một nửa yêu thú sao? Ngươi không cần lo, dù sao những yêu thú đều không trung thành, đơn giản, bảo một nửa yêu thú còn lại cũng đi nương nhờ Chuột Vương, đối phó với Vương Khả đi! Chúng ta lại ngồi xem hổ đấu! Không! Vương Khả căn bản không phải hổ, hắn chỉ là một tên lường gạt mà thôi!
Sắc Dục Thiên lạnh lùng nói.
------------
Trong một gian đại điện.
Chuột Vương nhìn một đám chuột trước mặt.
- Sắc Dục Thiên cho đi? Bảo tất cả yêu thú đều tới nương nhờ ta?
Chuột Vương kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, lúc này không ngăn cản, yêu thú theo Liên Hoa Huyết Quật càng lúc càng ít, yêu thú còn lại cũng bằng lòng nương nhờ đại vương. Trước đây Sắc Dục Thiên trói buộc các yêu thú, không được bọn họ được tấn công vào thành thị ăn thịt người. Bây giờ, đại vương đưa mọi người đi tới khu vực người phàm ăn thịt người, mỗi người đều tới tìm ngài xin nơi nương tựa!
Một con chuột trước mặt nói.
- Sắc Dục Thiên muốn mượn tay ta đối phó với Vương Khả à? Hừ, được, đối phó thì đối phó! Dù sao ta cũng muốn tìm Vương Khả tính sổ!
Chuột Vương trầm giọng nói.
- Chuột Vương, sợ rằng đối phó với Vương Khả hơi khó khăn!
Lại một con chuột nói.
- Có gì khó chứ? Ta lại không muốn diệt thành, ta chỉ muốn làm cho người quản lý thành trì trong gia tộc của Vương Khả không được bình yên, làm cho thuộc hạ của Vương Khả không tham dự được cuộc tranh bá Đại Chu thôi, có gì khó khăn?
Chuột Vương trợn mắt nói.
- Một con chuột chịu trách nhiệm tìm hiểu tin tức của chúng ta nghe được Vương Khả mời một đám đệ tử tiên môn truyền lời mời rộng khắp các đệ tử tiên môn đóng quân trong nơi ở của Vương gia tại các thành trì lớn, giúp Vương gia chém yêu!
Con chuột này nói.
- Gì? Vương Khả mời rất nhiều đệ tử tiên môn đi tới các thành trì lớn đóng quân? Còn ở tại nhà thuộc hạ của Vương Khả à?
Chuột Vương trừng mắt kinh ngạc nói.
- Vâng!
Vẻ mặt Chuột Vương khó coi:
- Còn có chuyện vậy sao? Ta phái thêm yêu thú gây khó dễ cho thuộc hạ của ngươi, ngươi lại mời đệ tử tiên môn tới làm vệ sĩ à? Những đệ tử tiên môn điên rồi sao?
- Thuộc hạ cũng không biết!
- Đừng lo lắng, Vương Khả không thể mời tới quá nhiều đệ tử tiên môn, ta xem thử hắn mời được nhiều đệ tử tiên môn hơn, hay thuộc hạ yêu thú của ta nhiều hơn. Tất cả cứ làm theo lệ thường!
Chuột Vương dữ tợn nói.
- Vâng!
Hai tháng sau, Chuột Vương chữa thương vừa xuất quan!
- Chuột Vương, cấp báo!
Một con chuột hốt hoảng chạy đến.
- Sao vậy? Yêu thú đối phó với các thế lực gia tộc của Vương Khả ở các thành trì lớn dẫn tới tác dụng phá hủy lớn chứ?
Chuột Vương hỏi.
- Không, chúng ta tổn thất vô cùng nghiêm trọng!
Con chuột này khổ sở nói.
- Không thể nào. Chúng ta có nhiều yêu thú, sao có thể tổn thất vô cùng nghiêm trọng được?
Chuột Vương trợn mắt nói.
- Các thành trì lớn báo về, đệ tử tiên môn trấn thủ trong quân doanh dưới quyền của Vương Khả còn nhiều hơn!
Con chuột này cười gượng nói.
- Nhiều hơn à?
Chuột Vương sửng sốt.
- Đúng, mỗi khi chúng ta có mười yêu thú đi tập kích quân đội của Vương gia, sẽ có ba mươi đệ tử tiên môn nhảy ra bao vây tiêu diệt chúng ta. Yêu thú của chúng ta ra ngoài, cơ bản đều có đi không về, đều chết hết rồi!
Con chuột này khổ sở nói.
- Đệ tử tiên môn nhiều gấp ba yêu thúà? Không thể nào, không thể có nhiều đệ tử tiên môn như vậy được? Đây nhất định chỉ là tin tức ở một địa phương thôi. Những địa phương khác thì soa?
Chuột Vương trợn mắt nói.
- Những địa phương khác cũng vậy. Đệ tử tiên môn ít nhất gấp ba lần yêu thú chúng ta! Nhiều có thể gấp năm lần! Các thành trì lớn đều vậy. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, đại quân yêu thú đã chết hết một nửa!
Con chuột này khổ sở nói.
- Không thể nào, chuyện lần trước ta biết, Vương Khả mời một đám đệ tử tiên môn đóng quân ở các thành trì lớn nhưng không thể nhiều như vậy được! Có hai ba nghìn đệ tử tiên môn giúp đỡ Vương Khả à? Ngươi đang nằm mơ sao?
Chuột Vương trợn mắt nói.
- Đây là sự thật, ban đầu cũng không có nhiều như vậy! Vương Khả kêu gọi một đám đệ tử tiên môn mời rộng rãi các bằng hữu tốt, cũng chỉ có mấy trăm một đệ tử tiên môn tham dự mà thôi. Nhưng không biết đệ tử tiên môn nào nói đây là một lần cơ hội rèn luyện đệ tử, vì vậy các tiên môn lớn đều cảm thấy đây là cơ hội khó có được, sắp xếp đệ tử không mấy khi thấy máu trong tông đến đây rèn luyện. Sau đó còn có mấy trưởng lão hộ tống che chở. Hành động chém yêu bỗng nhiên biến thành một hoạt động tập thể vô cùng oanh liệt ở Thập Vạn Đại Sơn! Nói là hai ba nghìn đệ tử tiên môn cũng ít, sợ rằng còn nhiều hơn!
Con chuột này khổ sở nói.
Chuột Vương:
-...
- các tiên môn lớn trong Thập Vạn Đại Sơn đều điên à? Bọn họ đều liều mạng giúp đỡ Vương Khả, đối nghịch với ta như vậy sao?