Chương 667: Ai giở trò lưu manh?
Trong lúc đám người đang nói chuyện, bữa tiệc rượu trên quảng trường Đầu Phật sôi động đã dần kết thúc.
Sau khi bữa tiệc rượu tan, có vài đệ tử tiên môn mang theo cúp của mình rời đi. Có vài người uống ngã trái ngã phải, được con cháu Vương gia sắp xếp cho nghỉ ngơi ở một vài chỗ trong Chu Kinh.
Rất nhanh, đệ tử tiên môn trên quảng trường rất lớn đã đi sạch không còn một mống.
Từ đầu tới cuối, Long Ngọc đều đứng cùng với Vương Khả, trong lúc đó chỉ mỉm cười lịch sự lại xa cách, nhưng những điều này đều không quan trọng.
Quan trọng là Long Ngọc cùng Vương Khả tham dự bữa tiệc rượu, đây là một tín hiệu tốt.
Vương Khả uống rất nhiều rượu. Đối với Vương Khả, chút rượu này đã tính là gì? Căn bản không đủ để hắn say ngã. Nhưng Vương Khả lại lộ ra vẻ say khướt.
Bởi vì, Vương Khả muốn mượn rượu tỏ tình với Long Ngọc, làm cho quan hệ của hai người tiến thêm một bước.
- Long Ngọc, ta có lời muốn nói với ngươi!
Vương Khả bỗng nhiên hít sâu một hơi, nói.
- Có chuyện muốn nói với ta à?
Long Ngọc nhíu mày.
Long Ngọc dường như đoán được Vương Khả muốn làm gì, trong ánh mắt có vẻ mong đợi, có chút bài xích, lại có chút khẩn trương, nhưng cũng không biết nên từ chối Vương Khả thế nào.
Mà giờ phút này, trong Phật Đầu Tự cách một bức tường có bốn người đang dựng thẳng tai lên nghe.
- Vương Khả sắp nói những lời không biết xấu hổ!
Ánh mắt Trương Chính Đạo lập tức sáng lên.
- Mộ Dung Lục Quang! Ngươi học hỏi một chút, xem người khác nói những lời buồn nôn lừa thiếu nữ thế nào, đừng có mỗi ngày chỉ biết giận!
Cung Vi ở bên cạnh dạy dỗ.
Mộ Dung Lục Quang:
-...
Bất Giới hòa thượng cũng dựng lỗ tai lên.
Trên quảng trường Đầu Phật, Vương Khả mượn rượu cuối cùng nói:
- Long Ngọc, ta thích!
Vương Khả còn chưa nói hết, một âm thanh đã ngắt lời hắn.
- Vương Khả, ha ha ha, bây giờ người đi hết rồi, đã đến lúc ta dạy dỗ ngươi một trận, gào!
Một tiếng rống to vang lên.
- Ầm!
Một con rắn lớn hất đổ một đống bàn rượu xuống đất, thân thể trở nên lớn hơn, lại biến thành Xà Vương, lộ vẻ dữ tợn đến trước mặt, mở cái miệng to như chậu máu, lấy một lực lượng Nguyên Anh cảnh khủng khiếp tập kích về phía Vương Khả và Long Ngọc.
Vương Khả đơ mặt. Má nó! Sao lúc này lại có một tên phá đám nhảy ra thế? Ngươi bị bệnh tâm thần à? Không thấy được ta đang tỏ tình sao? Ngươi có biết cơ hội như thế khó có tới mức nào không hả?
Vương Khả tức giận, kéo Long Ngọc về phía sau, trong tay lấy ra lông chim vàng định phát động Như Lai Thần Cước.
Long Ngọc bị Vương Khả kéo ra phía sau cũng thò ra một ngón tay như tính ra tay vậy.
- Ầm!
Một tiếng động lớn vang lên, quảng trường Đầu Phật lập tức chấn động mạnh.
Lại chỉ thấy, đầu Xà Vương bị đập mạnh xuống đất tạo thành một hố lớn!
Vương Khả nắm lông chim vàng và sửng sốt một hồi lâu, mới nhìn thấy trước mặt có thêm một Cung Vi.
Cung Vi xuất hiện vào giây phút chỉ mành treo chuông, một quyền đã đập đầu của Xà Vương xuống đất, đánh ra một cái hố to. Nửa thân rắn bị đánh vào lòng đất, nửa đoạn đuôi còn thò ra ngoài. Xà Vương suýt bị một đấm dã man này đánh cho nổ đầu, thật lâu vẫn không thể bò lên được.
- Má nó, vào thời điểm mấu chốt nhất này, Vương Khả lập tức muốn mượn rượu giở trò lưu manh là tình tiết đặc sắc tới mức nào, tình tiết hiếm thấy tới mức nào, lão nương chờ bữa tiệc rượu qua bao lâu mới chờ tới lúc Vương Khả giở trò lưu manh. Má nó, ngươi tới quấy nhiễu làm gì? Làm lỡ chúng ta xem cuộc vui, khốn kiếp!
Cung Vi hướng nhìn về phía Xà Vương mắng.
Vương Khả đứng bên cạnh:
-...
Ngươi vẫn luôn quan tâm à? Ta giở trò lưu manh à? Má nó, ta giở trò lưu manh lúc nào? Ngươi giải thích cho ta đi. Mẹ nó, ta đang làm chính nhân quân tử!
Vương Khả đen mặt nhìn về phía Cung Vi.
Cung Vi lại đơ mặt, quay đầu nhìn về phía Vương Khả và Long Ngọc:
- A, các ngươi tiếp tục đi. Têu xà này đã bị ta xử lý, các ngươi tiếp tục đi! Chương trình đặc sắc nhất không thể dừng lại được! Các ngươi tiếp tục đi!
Vương Khả đen mặt! Quay đầu nhìn về phía tường vây bên cạnh.
- Trương Chính Đạo, ngươi cũng ở đây?
Vương Khả trợn mắt nói.
- A, không phải ta, không phải ta. Là Bất Giới hòa thượng và cả Mộ Dung Lục Quang kéo ta tới!
Bên kia tường, Trương Chính Đạo không đánh đã khai.
Vương Khả đen mặt:
- Các ngươi đều đang xem truyền hình trực tiếp à? Các ngươi đều bị bệnh tâm thần à! Cái này có gì để xem chứ? Còn để cho người ta có chút riêng tư không?
Vương Khả tức tới xì khói, Long Ngọc đứng bên cạnh lại cười vui vẻ.
Vương Khả thấy Bất Giới Hoà Thượng, Mộ Dung Lục Quang, Trương Chính Đạo đi ra từ bên kia tường viện thì sắc mặt đen lại, không ngờ các ngươi đều đang xem trực tiếp từ hiện trường? Mẹ nó, chẳng lẽ ta tỏ rõ thái độ với Long Ngọc lại thú vị như vậy? Các ngươi có cần ngồi đây chờ không?
- Nghiệt súc, còn giả chết cái gì? Muốn ta đánh xuyên thân rắn của ngươi sao?
Cung Vi trợn mắt nói.
Một nửa thân rắn nằm dưới đất, đầu Xà Vương thì choáng váng, ngơ ngơ ngác ngác, đến bây giờ vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Cung Vi dùng tay kéo một cái!
- Hô!
Đầu rắn bị kéo từ trong lòng đất ra, trong lúc nhất thời, mắt đầy vẻ mê muội, qua một hồi lâu, mới chậm rãi có ý thức.
- Ta đang ở đâu? Ta đang làm gì?
Xà Vương mờ mịt nhìn xung quanh.
- Há, ngươi còn dám giả mất trí nhớ? Nhìn Đại La Kim Bát của ta đây!
Vương Khả trợn mắt.
Trong lúc nói chuyện, Vương Khả lại ném Đại La Kim Bát ra ngoài.
Xà Vương nhìn thấy một cái chén vàng đập tới, liền mở rộng miệng muốn nuốt nó vào theo bản năng, nhưng đúng lúc này, tốc độ Đại La Kim Bát tăng lên.
- Oanh!
Đại La Kim Bát mạnh mẽ đập lên mũi Xà Vương.
- Ngao !
Xà Vương kêu thảm thiết một tiếng, Mộ Dung Lục Quang ở một bên nhìn, sắc mặt cứng đờ, cảm giác cùng cảnh ngộ.
Đại La Kim Bát bay về tay Vương Khả.
Xà Vương lại cuộn mình thành một đoàn, đau khổ không thôi:
- Vương Khả, ngươi là tên khốn kiếp, dám ám toán ta!
- Rốt cục cũng tỉnh rồi sao? Hừ, ám toán ngươi? Dựa vào ngươi cũng xứng sao, lão tử tay trái Như Lai, tay phải Đại La!