Chương 669: Nấu Rắn Canh
Vương Khả nói.
- A di đà phật, bần tăng không thử được, bần tăng không chỉ không thử được, mà người khác cũng không thử được!
Bất Giới Hoà Thượng lắc đầu.
- Ta tới thử xem!
Trương Chính Đạo lập tức đi lên phía trước, ôm chặt lấy Đại La Kim Bát.
- Hắc!
Trương Chính Đạo ôm Đại La Kim Bát một hồi, Đại La Kim Bát không nhúc nhích tí nào.
- Vương Khả, ngươi buông tay ra, ngươi không buông tay, làm sao ta thử?
Trương Chính Đạo trợn mắt nói.
- Ta thả tay rồi mà! Ta đâu có cầm, là ngươi cầm!
Vương Khả nghi ngờ nói.
Chỉ thấy, Vương Khả đưa tay lên, Đại La Kim Bát nằm ngang ở trong lòng bàn tay Vương Khả, lúc nào cũng có thể lấy đi, nhưng làm sao cũng không cầm đi được.
- Đừng phí sức, ngày ấy Sắc Dục Thiên, ta, quốc sư cũng không thể khiến Đại La Kim Bát động đậy, làm sao ngươi có thể khiến nó động đậy?
Cung Vi trợn mắt khinh thường nói.
- A di đà phật, Đại La Kim Bát ẩn chứa không gian chi lực, không phải người có duyên với phật, thì không thể cầm, chỉ có Vương Khả có duyên với phật, thì Đại La Kim Bát mới nguyện ý để hắn ra lệnh!
Bất Giới Hoà Thượng nói.
- Vậy có nghĩa là, không cách nào dùng cái Đại La Kim Bát này nấu canh rắn? Thế ngươi nói nửa ngày làm gì?
Vương Khả trợn mắt nhìn Bất Giới Hoà Thượng.
- Ta tới thử xem!
Long Ngọc ở một bên cười nói.
- Ngươi? Vô dụng, Đại La Kim Bát chỉ nhận người hữu duyên với phật, ngươi không..., không..., không... !
Bất Giới Hoà Thượng nói đến đây, bỗng nhiên cứng lại.
Chỉ thấy, Long Ngọc vô cùng nhẹ nhàng cầm Đại La Kim Bát ở trong tay, khiến tất cả mọi người ở đây mở to hai mắt nhìn.
- Làm sao có thể? Ba người ta, Sắc Dục Thiên, quốc sư cũng không thể cầm được, tại sao ngươi lại cầm lên dễ dàng như vậy?
Cung Vi kinh ngạc nói.
- Là như này sao?
Long Ngọc giơ Đại La Kim Bát lên.
- Thu!
Long Ngọc nhẹ nhàng hô.
- Ông!
Đại La Kim Bát hơi rung động, miệng bát lập tức toát ra vô số kim quang, kim quang chiếu về phía Xà Vương, chỉ thấy, Xà Vương to lớn, đột nhiên bị hấp lực bên trong kim quang hút vào Đại La Kim Bát.
- Làm cái gì vậy? Làm cái gì vậy? Thả ta ra!
Xà Vương sợ hãi kêu lên.
Hình như Xà Vương đang nhỏ đi, trong nháy mắt liền tiến vào Đại La Kim Bát.
- Được rồi! Là như này sao? Rất dễ dàng mà!
Long Ngọc cười nói.
Bất Giới Hoà Thượng há miệng ngạc nhiên:
- Cô nương, làm sao ngươi làm được?
- Bất Giới Hoà Thượng, ngươi đang đùa giỡn ta sao? Còn nói hữu duyên với phật? Đánh rắm! Khẳng định cái Đại La Kim Bát này có cơ quan gì đó, mà ngươi không nói cho chúng ta!
Vương Khả trợn mắt nhìn Bất Giới Hoà Thượng.
- Là thật, không có duyên với phật, không có khả năng để Đại La Kim Bát nghe lời!
Bất Giới Hoà Thượng buồn bực giải thích.
- Đánh rắm!
Vương Khả trợn mắt nhìn Bất Giới Hoà Thượng.
Vương Khả quay đầu, nhìn về phía Long Ngọc:
- Long Ngọc, ngươi nói, đây là nguyên nhân gì? Cơ quan của cái Đại La Kim Bát này ở đâu? Làm sao ngươi thu được Xà Vương vậy?
- Không có cơ quan, ta chỉ cầm lên bình thường, sau đó hướng cái bát về phía Xà Vương hô một tiếng 'Thu'! Ta ngay cả chân nguyên cùng không dùng!
Long Ngọc giải thích.
Cung Vi:
-...
Mẹ nó, vì sao trong tay ngươi lại nghe lời như vậy? Lúc trước lão nương tốn bao nhiêu sức lực cũng không cầm được nó?
Mộ Dung Lục Quang:
-...
Mẹ nó, vì sao trong tay ngươi lại nghe lời, đến lượt ta thì đập lỗ mũi của ta?
Vương Khả cũng lộ ra vẻ cổ quái:
- Chẳng lẽ cái Đại La Kim Bát này là giống đực?
- Hả?
Đám người không hiểu nhìn về phía Vương Khả.
- Giống đực là sao?
Trương Chính Đạo khó hiểu nói.
- Không phải chuyện này đã bày rõ ra rồi sao? Nếu nó là giống cái, tại sao có thể nghe lời Long Ngọc nói? Chỉ có giống đực, mới háo sắc như vậy, vừa nhìn thấy mỹ nữ, lập tức biến thành chó, liếm liếm!
Vương Khả giải thích.
Cung Vi:
-...
Mộ Dung Lục Quang:
-...
Trương Chính Đạo:
-...
Chỉ có Bất Giới Hoà Thượng là sầm mặt lại:
- A di đà phật, Vương Khả thí chủ, đừng vội khinh nhờn thánh vật Phật Môn ta! Làm sao Đại La Kim Bát có thể phân chia đực cái? Nhất định là vị cô nương này có duyên với phật!
- Phi, tại sao ai cũng hữu duyên với phật? Ta cũng hữu duyên, vì sao cái Đại La Kim Bát này không nghe lời ta?
Vương Khả trợn mắt nói.
Mặt Bất Giới Hoà Thượng lộ vẻ cổ quái nói:
- Có lẽ vị cô nương này, có duyên hơn so với ngươi?
Vương Khả:
-...
Ngươi là hòa thượng giả sao, cái cớ ngu xuẩn như vậy cũng nói ra được? Hữu duyên còn phân nông sâu?
Đám người ngạc nhiên nhìn về phía Long Ngọc! Đúng như Bất Giới Hoà Thượng nói, nàng có duyên với phật? Không, là càng có duyên với phật hơn so với Vương Khả?
- Nhìn cái gì vậy, các ngươi nhìn chằm chằm Long Ngọc làm gì? Đặc biệt là ngươi, Mộ Dung Lục Quang, không phải là ngươi lại mê gái rồi chứ!
Vương Khả lập tức bảo hộ Long Ngọc ở sau lưng.
Mặt Mộ Dung Lục Quang đen lại, mẹ nó, ta là ma háo sắc sao? Ai mê gái chứ!
- Long Ngọc? Vừa rồi ngươi làm như nào vậy?
Cung Vi vẫn có chút không tin nói.
- Không làm gì, ta chỉ hô một tiếng thu!
Long Ngọc đưa Đại La Kim Bát cho đám người.
Đám người nhìn vào trong Đại La Kim Bát, quả nhiên, Xà Vương đang hốt hoảng đụng chạm lấy vách tường bên trong, thế nhưng, căn bản không ra được.
- Làm sao bây giờ?
Trương Chính Đạo mờ mịt nói.
- Để nấu, không phải muốn nấu canh sao?
Vương Khả trợn mắt nói.
Xà Vương ở trong Đại La Kim Bát giống như đến một cái tiểu không gian, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy đám người Vương Khả, nhưng bản thân làm sao cũng không ra được.
- Tại sao có thể như vậy? Tại sao ta lại xui xẻo thế? Vương Khả, vì sao mỗi lần đụng phải ngươi, đều không có chuyện tốt?
Xà Vương bi phẫn gào lên.
Trong lúc mơ hồ, Xà Vương giống nghe được lời nói phía trên của Vương Khả.
- Để nấu, không phải muốn nấu canh sao?
Xà Vương nghe được lời nói của Vương Khả, sắc mặt lập tức cứng đờ:
- Ngươi, ngươi đùa thành thật?
- Thế nhưng, cái Đại La Kim Bát này có thể làm nóng sao?
Cung Vi cau mày nói.
- Ta cũng không biết! Cái lò vi sóng, nồi áp suất hợp thành làm một này, có thể làm nóng sao?
Vương Khả nhìn về phía Long Ngọc.