Chương 674: Bái Phật Cầu Tử
- Hả? Đúng vậy! Chuyện ngươi nói, có quan hệ với cha Thánh Tử?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Đúng, Ma Tôn giao cho ta làm một chuyện, chỉ sợ ta không làm được, nên muốn làm phiền ngươi!
Long Ngọc trịnh trọng nói.
- Là chuyện gì?
- Đưa cái hộp ngọc này đến tay cha Thánh Tử, càng nhanh càng tốt!
Long Ngọc trịnh trọng nói.
- Đưa cho quái vật khô lâu?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Khó khăn ư?
Long Ngọc nhìn về phía Vương Khả.
- Yên tâm, giao cho ta, ta nhất định đưa đến!
Vương Khả lập tức vỗ ngực một cái.
Mặc dù muốn đi gặp quái vật khô lâu rất khó, nhưng đây là lần thứ nhất Long Ngọc xin mình giúp đỡ, coi như mình tốn chút tâm tư, cũng phải làm tốt.
- Ngươi không muốn biết bên trong là cái gì sao?
Long Ngọc cười nhìn về phía Vương Khả.
- Ngươi không cho ta xem, ta tuyệt đối không nhìn!
Vương Khả khẳng định nói.
- Tốt, vậy tốt nhất ngươi đừng nhìn! Có lẽ, đến lúc đó sẽ cho ngươi một cái ngạc nhiên!
Long Ngọc cười nói.
Vương Khả tỏ vẻ kỳ quái tiếp nhận hộp ngọc, rốt cuộc trong này là thứ đồ chơi gì? Thần bí như vậy? Thế nhưng, chút kiên nhẫn ấy Vương Khả vẫn có, hắn cẩn thận thu hồi hộp ngọc, không tiếp tục nhìn nữa.
- Long Ngọc, ta dẫn ngươi đi dạo?
Vương Khả nhẫn nhịn mát mát cười nói.
Long Ngọc lắc đầu:
- Không được, lần này tới, chính là để tạm biệt ngươi, ta sợ ở lâu, ta sẽ không bỏ đi được!
- Thật sự? Không phải không đi sẽ tốt hơn sao?
Ánh mắt Vương Khả lập tức sáng lên.
Long Ngọc lắc đầu, mỉm cười:
- Không, như này rất tốt!
Vương Khả:
-...
- Tạm biệt, Vương Khả! Người bạn duy nhất của ta ở Thập Vạn Đại Sơn!
Long Ngọc cười nói.
Vừa nói, Long Ngọc vừa dậm chân lấy ra một chuôi phi kiếm.
- Long Ngọc, chờ chút, đi vội vã như vậy làm gì? Nếu không, để ta đi tìm Ma Tôn nói chuyện, đưa ngươi đi qua!
Vương Khả lo lắng nói.
Thế nhưng, Long Ngọc đã giẫm lên phi kiếm bay lên trời. Hơn nữa bay rất nhanh.
- Long Ngọc!
Vương Khả kêu lên.
Thời điểm Long Ngọc bay đến chân trời, có quay đầu liếc nhìn Vương Khả, tiếp theo, hoàn toàn bay vào trong mây biến mất không thấy.
- Ai! Con mẹ nó, tại sao ta lại xui xẻo như vậy! Một đoạn tình cảm mới, còn chưa bắt đầu, đã kết thúc?
Vương Khả buồn bực nói.
Vương Khả mang theo tâm tình nặng nề, trở lại Phật Đầu Tự.
Vừa vào Phật Đầu Tự, Trương Chính Đạo đã lập tức tiến lên đón.
- Vương Khả, ngươi sao vậy? Mặt ngươi tối quá!
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Còn có thể làm sao? Thất tình chứ sao! Chậc chậc, vừa rồi ta ở trên nhà cao tầng đã nhìn rõ, Vương Khả, ngươi cũng có thời điểm ăn quả đắng? Ha ha ha ha ha!
Cung Vi ở một bên nhìn có chút hả hê nói.
Vương Khả quay đầu nhìn tới, không chỉ có Cung Vi cười trên nỗi đau của người khác, mà Mộ Dung Lục Quang cũng nhìn có chút hả hê.
- Nhìn cái gì? Lão tử thất tình thì sao? Ít nhất có một lần để luyến tiếc, nhìn hai người các ngươi đi, một người không giữ được nam nhân, một người đầu đầy ánh sáng xanh, còn không biết xấu hổ giễu cợt người khác! Phi!
Vương Khả khinh thường nói.
Cung Vi:
-...
Mộ Dung Lục Quang:
-...
Trong nháy mắt, hai người bị lời nói độc địa của Vương Khả làm cho đen mặt.
- Vương Khả, ngươi thật sự thất tình, lửa giận lớn như vậy? Thế nhưng, nói đi nói lại thì ngươi và Long Ngọc, giống như chưa có xác định quan hệ mà? Ngươi tức giận cái gì chứ?
Trương Chính Đạo trợn mắt, khó hiểu nói.
- Đại ca, ngươi có lòng thông cảm hay không, hiện tại ta đã rất khó chịu rồi, còn tranh luận chuyện chưa xác định quan hệ với ta, đến lúc này rồi, còn ý nghĩa gì sao?
Vương Khả trợn mắt nhìn Trương Chính Đạo.
Trương Chính Đạo:
-...
Vương Khả không để ý tới ba người, bước vào trong chùa.
- Bất Giới Hoà Thượng, cho ta một nén nhang, ta muốn bái lạy Phật Tổ!
Vương Khả nói.
Bất Giới Hoà Thượng sững sờ:
- Vương Khả, chẳng lẽ ngươi vì thất tình, khám phá hồng trần, hiểu rõ huyền ảo nhân gian, muốn xuất gia?
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ:
- Mẹ nó, ngươi cũng biết? Cung Vi, Mộ Dung Lục Quang nhìn trộm ta và Long Ngọc thì thôi, ngươi cũng rình coi sao? Ngươi là người xuất gia mà!
- A di đà phật, trùng hợp nhìn thấy!
Bất Giới Hoà Thượng lập tức đưa một nén nhang.
Mặt Vương Khả đen lại nhìn về phía Bất Giới Hoà Thượng, trùng hợp? Lấy ở đâu ra nhiều trùng hợp như vậy? Ngươi là hòa thượng giả!
- A di đà phật, Vương Khả thí chủ có duyên với phật, nếu có thể xuất gia làm tăng, chắc chắn công đức vô lượng!
Bất Giới Hoà Thượng mong đợi nói.
Chỉ thấy Vương Khả cúi đầu với phật tượng.
- Phật Tổ, tại sao nhân duyên của ta lại khó khăn như vậy? Chừng nào thì ngươi mới ban cho ta một bà vợ đây! Cứ như vậy hoài, khiến ta rất bất tiện, khó chịu! Vương gia ta chín đời đơn truyền, ta có trách nhiệm nối dõi tông đường cho Vương gia! Phật Tổ phù hộ! Để cho ta mau mau lấy vợ sinh con! Ta tốt sốt ruột lắm rồi!
Vương Khả cúi đầu lạy tượng phật.
Bất Giới Hoà Thượng:
-...
Mẹ nó, ngươi đi cầu con? Chứ không phải đi xuất gia? Như vậy vừa rồi ta tán dương đều không công?
...
Ba ngày sau!
Sắc Dục Thiên, Chu Lâm đến bên ngoài Chu Kinh, đứng ở trong rừng cây, nhìn về phía Chu Kinh xa xa.
- Tìm hiểu rõ ràng chưa?
Sắc Dục Thiên nhìn về phía Chu Lâm.
- Rồi, ta từ chỗ một tên hòa thượng ẩn núp trong Độ Huyết Tự biết được, năm ngày trước, Vương Khả cử hành lễ trao giải tiêu phí, mở tiệc rượu, mời đệ tử các đại tiên môn, sau khi kết thúc, con yêu xà kia lao ra muốn đối phó Vương Khả, bị Cung Vi đả thương, cuối cùng bị một cô gái, dùng Đại La Kim Bát thu!
Chu Lâm nói.
- Làm sao có thể? Ngay cả ta cũng khó có thể điều khiển Đại La Kim Bát, một cô gái cái ở đâu tới? Lại có thể tùy ý sử dụng Đại La Kim Bát?
Sắc mặt Sắc Dục Thiên khó coi nói.
- Không biết, hôm đó Cung Vi mang theo Vương Khả và cô gái kia rời đi, ba ngày trước, lại trở về Chu Kinh, cô gái kia và Vương Khả trò chuyện một hồi, liền bay lên trời rời đi! Người ẩn nấp trong Độ Huyết Tự đuổi rất lâu, cũng không đuổi được!
Chu Lâm nói.
- Đại La Kim Bát còn ở trong tay Vương Khả sao?
Sắc Dục Thiên trầm giọng nói.
- Còn! Thúc tổ, thương thế ngài đã khôi phục, nếu không, chúng ta động thủ đi?