Chương 69: Công pháp hố con cháu (2)
Phụ trách: Vô Tà Team
Bỗng nhiên Vương Khả nghĩ đến khúc dạo đầu tổng cương: “muốn luyện công này, phải tích công đức, nếu không kẻ chơi lửa tất bị bỏng?”
Vương Khả:
-...
Mẹ nó là thật, nếu trọc chân khí trở thành màu đen nhánh sẽ tự cháy? Phải dùng công đức điều hòa mới được.
- Đây là thần công tu tiên, hay là thần công tự sát vậy trời?
Vương Khả trợn mắt.
Dùng hơn 100 vạn cân linh thạch tu luyện thần công, lại ra cái thứ quỷ quái này? Bất cứ lúc nào cũng có thể đốt chết mình? Sau khi đốt mình thành tro bụi, có thể vũ hóa phi thăng sao?
Vương Khả lau mồ hôi trên mặt.
- Không được, không thể luyện công pháp này, không thể luyện! Đều tại ta, không, đều do sư tôn, nói cho ta biết cái gì vừa nhìn vừa luyện, nếu ta xem hết toàn bộ, đã không lựa chọn công pháp hầm biogas này rồi!
Vương Khả khẩn trương xem tiếp.
- Trọc khí sinh, chí âm chí uế, toàn thân là trọc, không cách nào đảo ngược. Muốn hủy pháp trùng tu, cần hoả táng chuyển thế, không cách nào khác!
Đọc tới câu này, Vương Khả giật mình, mẹ nó, đây là tiếng người sao? Hủy pháp trùng tu mà thôi, cần hoả táng mình mới được?
Vương Khả lau mồ hôi trên mặt, dưới đất đã ướt nhẹp, một người ngồi ở bên cạnh ao thật lâu không nói:
- Đây là lên phải thuyền giặc? Xuống không được? Tiên tổ, liệt tổ liệt tông Vương gia ta, các ngươi lưu cho ta công pháp hố con cháu gì vậy hả!
Vương Khả buồn bực rất lâu, Trương Chính Đạo ở một bên cũng thăm thẳm tỉnh lại.
- Trương Chính Đạo, ngươi sao thế?
Vương Khả nhìn Trương Chính Đạo hỏi.
Biểu lộ của Trương Chính Đạo còn có chút cứng ngắc, tựa hồ kích thích vừa rồi thương tổn tới dây thần kinh, rất lâu sau mới nối dây lại được.
- Vương Khả, ngươi tu luyện công pháp gì vậy hả? Ngươi, ngươi...
Trương Chính Đạo kinh hãi hỏi.
- Ta... chỉ là ngoài ý muốn...
Vương Khả cười khổ nói.
- Thật lợi hại, có thể dạy thần công kia cho ta hay không?
Trương Chính Đạo kích động nói.
- Cái gì?
Vương Khả sững sờ.
- Ngươi chỉ là Tiên Thiên nhất trọng, chân khí vừa ra, Kim Đan cảnh như ta cũng bị làm choáng, vậy về sau ngươi đánh nhau chẳng phải vô địch? Ai còn có thể đánh với ngươi? Mùi thối này vừa ra, phương viên 10 trượng, người ngã ngựa đổ, không ai cận thân được? Ta thích, dạy ta đi, ta hủy pháp trùng tu, ta cũng muốn học!
Trương Chính Đạo kích động nói.
- Ngươi bị động kinh hả?
Vương Khả kinh ngạc nhìn Trương Chính Đạo.
- Hiện tại ta rất thanh tỉnh!
Trương Chính Đạo vội vàng nói.
- Ta tu luyện là Ly Hỏa Thần Công của Thiên Lang Tông, ngươi có thể tới Công Pháp Các mà học!
Vương Khả mở mắt nói lời bịa đặt.
- Đánh rắm, Ly Hỏa Thần Công, ta cũng không phải không biết, sao có thể là bộ dáng này?
Trương Chính Đạo không tin.
- Có khả năng là thể chất của ta đặc thù, luyện ra biến dị!
Vương Khả một mực chắc chắn nói.
Công pháp biến dị? Ngươi thật dám nghĩ.
- Không nói thì thôi! Vắt cổ chày ra nước!
Vẻ mặt Trương Chính Đạo phiền muộn.
- Ngươi nhớ rõ ràng, ta luyện là Ly Hỏa Thần Công, ra khỏi cửa này, đừng có nói bậy bạ!
Vương Khả trừng mắt.
- Nói bậy bạ thì thế nào?
Trương Chính Đạo một chút cũng không sợ.
Vương Khả nghiêm mặt, lòng bàn tay xuất hiện một đoàn chân khí cầu:
- Ngươi nói bậy bạ, ta thấy ngươi một lần, sẽ cho ngươi ăn một viên!
Sắc mặt của Trương Chính Đạo cứng đờ, cái mùi thối vừa rồi kia? Gặp một lần thối ta một lần?
- Ha ha, ngươi tu luyện là Ly Hỏa Thần Công, ta sao có thể nhớ sai được chứ?
Trương Chính Đạo biến sắc, nghiêm túc nói.
- Vậy thì tốt!
Lúc này Vương Khả mới hài lòng thu chân khí.
Vừa nói hai người vừa đi ra ngoài điện.
- Cứu!
Cửa đại điện mở ra, một đám người mặc y phục phòng hộ ngã ở trước cửa đại điện, đều là thuộc hạ của Vương Khả, tựa hồ bị người đánh, không ngừng thống khổ kêu la.
- A u!
- Gia chủ? Ngài xuất quan, quá tốt rồi!
- Gia chủ, có người muốn xâm nhập đại điện!
- Nếu không phải U Nguyệt công chúa hỗ trợ ngăn cản, vừa rồi đã quấy nhiễu gia chủ bế quan!
Đám tạp dịch ở Ngộ Kiếm Phong chật vật bò dậy.
- Ai vậy? Gia hỏa nào không có mắt, lại dám làm càn ở Thiên Lang Tông?
Trương Chính Đạo trừng mắt quát.
Vương Khả thấy đám thuộc hạ không có gì đáng ngại, lúc này mới sầm mặt lại nhìn ra ngoài điện.
Lại nhìn thấy U Nguyệt công chúa mang theo khăn che, vẻ mặt lo lắng cùng thuộc hạ của mình ngăn ở ngoài đại điện, mà muốn xông vào điện chỉ có hai người, một là Mộ Dung Lục Quang, còn có một cái là nữ nhân bộ dáng trung niên, sắc mặt âm trầm giống như hàn băng, nhìn một cái đã cảm thấy lạnh buốt.
- Trương Chính Đạo, ngươi nói ai không có mắt?
Nữ tử trung niên kia lạnh lùng nói.
Thấy rõ nữ tử này, sắc mặt của Trương Chính Đạo đại biến.
- A, là ta, ta nói chính ta! Nhiếp điện chủ, sao ngươi ở nơi này? Ta đang nói chính ta thôi! Ta không mở to mắt! Gần nhất con mắt của ta lại nhỏ đi!
Trương Chính Đạo sợ hãi nịnh nọt nói.
- Con mắt của ngươi càng ngày càng nhỏ? Hừ!
Nữ tử trung niên kia hừ lạnh, hiển nhiên không có ý định so đo.
- Vương Khả, ngươi kiềm chế một chút, đây là Đông Lang Điện Chủ, Nhiếp Diệt Tuyệt! Ở Thiên Lang Tông, ai cũng không trị được nàng! Một người tru ma cực kỳ tàn nhẫn ở Thiên Lang Tông, đã từng nói thà giết lầm 100, cũng không thể bỏ qua một cái, đệ nhất nữ sát tinh của Thập Vạn Đại Sơn, ngươi cẩn thận một chút!
Trương Chính Đạo ở bên tai Vương Khả nhỏ giọng giải thích.
Đông Lang Điện Chủ, Nhiếp Diệt Tuyệt?
Một trong tứ đại điện chủ dưới tông chủ? Còn là sư tôn của Mộ Dung Lục Quang.
- Vương Khả, ta không bảo vệ được thủ hạ của ngươi, để ngươi thêm phiền toái, xin lỗi!
U Nguyệt công chúa áy náy nói.
- U Nguyệt công chúa, đa tạ!
Vương Khả lập tức nói.
Rất rõ ràng, nếu không có U Nguyệt công chúa giữ gìn, đám thuộc hạ của mình khẳng định tổn thương càng nặng.
- U Nguyệt công chúa, ngươi không cần bảo vệ bọn hắn, một đám tạp dịch phàm nhân mà thôi, nếu Vương Khả tu luyện công pháp tà ma ác độc, bọn họ chính là đồng lõa!
Cách đó không xa, Mộ Dung Lục Quang lập tức an ủi.
Vương Khả quay đầu nhìn Trương Chính Đạo nói:
- Trương trưởng lão, Ngộ Kiếm Phong là nơi ở lúc trước của gia sư, tạm cho ta mượn.