Chương 698: Ngươi Không Có Lương Tâm
- Không phải ngươi mang theo đệ tử các đại tiên môn, đi đối phó đường khẩu của Chu Hồng Y sao? Tại sao ngươi ở nơi này? Người của ngươi đâu?
Điền Chân kinh ngạc nói.
Vương Khả:
-...
- Ta hiểu rồi, ngươi cũng lạc đường?
Đột nhiên ánh mắt Điền Chân sáng lên.
- Hả!
Mặt Vương Khả lộ vẻ kỳ quái.
Ngươi bảo ta giải thích thế nào?
- A, ha ha ha, lạc đường hay, lạc đường tốt, Vương Khả, lần trước ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta, lần này ngươi rơi vào trong tay ta, thì dừng có trách ta!
Điền Chân lộ vẻ dữ tợn.
- Ngươi muốn làm gì?
Vương Khả biến sắc.
- Làm gì? Hừ, nên tính toán nợ nần giữa chúng ta rồi, Vương Khả, ngươi hại ta nhiều lần như vậy, lần này, ta muốn ngươi chết! Dù sao hiện tại cũng không ai biết cả, cứ coi như đệ tử Ma Giáo giết ngươi đi, ha ha ha, đúng rồi, ngươi còn đoạt hết tất cả đồ đạc bên trong địa cung của ta nữa, kim vũ mao, Đại La Kim Bát đều ở trên người ngươi đúng không, ta giết ngươi, tất cả đều là của ta!
Điền Chân tiến từng bước về phía Vương Khả.
Nhưng Vương Khả không sợ, bởi vì, bên trong sương mù dày đặc có Chu Hồng Y đang đứng.
- Lần trước ở địa cung? Ngươi đang nói, lần ngươi hạ xuân dược cho Tử Bất Phàm, bị ta phá hư kia sao?
Vương Khả cũng lớn tiếng nói.
Vương Khả đang nói cho Chu Hồng Y nghe.
- Hừ, nhắc đến lần kia, ta liền tức giận, vì lấy được sư muội, ta đã tốn hai trăm vạn cân linh thạch, mới mua được Hồng Loan Mê Tâm Tán, hai trăm vạn cân linh thạch đấy, vốn sắp tới tay, kết quả, lại bị ngươi hủy đi! Làm hại ta không những không đoạt được sư muội, còn bị nàng thù hận, ngươi chết một vạn lần cũng không đủ!
Điền Chân lộ vẻ dữ tợn nói.
Vương Khả lại lộ ra vẻ hưng phấn, quá tốt rồi, ta cũng chỉ muốn ngươi nói ra.
- Ta chỉ là không nhìn được ngươi làm nhục phụ nữ, ngươi hết lần này đến lần khác dùng thủ đoạn hạ lưu với Tử Bất Phàm, ngươi hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu!
Vương Khả mắng.
Điền Chân sững sờ, ta đang thảo luận làm sao giết chết ngươi, tại sao ngươi lại chú ý chuyện lần trước như thế?
- Hèn hạ thì sao? Vô sỉ thì sao? Hạ lưu lại như thế nào? Hôm nay ngươi trốn được sao?
Điền Chân lạnh lùng nói.
- Hừ, Điền Chân, ngươi sẽ vĩnh viễn sẽ không lấy được Tử Bất Phàm, ta cho ngươi biết, mộng đẹp của ngươi tan vỡ, ngươi dám đánh chủ ý với Tử Bất Phàm, ngươi sẽ gặp báo ứng!
Vương Khả quát mắng.
Điền Chân tỏ vẻ kỳ quái, hôm nay tên Vương Khả này làm sao vậy? Nói chuyện toàn là râu ông nọ cắm cằm bà kia, chúng ta tiếp tục trò chuyện về vấn đề này sao?
- Hừ, không cần ngươi để ý chuyện của ta và sư muội, ngươi nên suy nghĩ cho chính ngươi đi, hừ, sớm muộn gì sư muội cũng là người của ta!
Điền Chân dữ tợn muốn tiến lên.
Lại thấy Vương Khả quay đầu bỏ chạy.
- Chạy, ngươi chạy được sao? Ha ha ha!
Điền Chân dữ tợn nhào tới.
Nhưng xông qua một mảnh sương mù, lại thấy được một người. Còn Vương Khả thì trốn sau lưng người kia.
- Đã nghe thấy chưa? Đã nghe thấy chưa? Chu Hồng Y, ta có lừa ngươi không? Chính là hắn, Điền Chân, hắn muốn hạ độc thủ với nữ nhân của ngươi, nhanh, nhanh cứu Tử Bất Phàm đi! Không biết hiện tại Tử Bất Phàm có bị Tử Trọng Sơn lừa gạt, lát nữa có bị tên ác ma Điền Chân này đắc thủ hay không! Chu Hồng Y, hôm nay ngươi mà buông tha Điền Chân, ngày mai Tử Bất Phàm sẽ rơi vào độc thủ của hắn! Hắn sống chính là vì chà đạp Tử Bất Phàm!
Vương Khả lập tức kêu lên.
Giờ phút này hai mắt Chu Hồng Y đã phun ra lửa, chỉ muốn nện người.
Chính Chu Hồng Y cũng không rõ tình cảm của mình với Tử Bất Phàm, nhưng không rõ là vấn đề của không rõ, nếu có người muốn dùng thủ đoạn hèn hạ đi vũ nhục Tử Bất Phàm, Chu Hồng Y tuyệt không để yên! Đây là nghịch lân của Chu Hồng Y!
- Điền Chân, ngươi tự tìm cái chết!
Chu Hồng Y hét lớn một tiếng nhào tới.
- Chu Hồng Y, tại sao ngươi lại ở nơi này?
Điền Chân sợ hãi kêu lên.
- Ầm ầm!
Lực lượng khổng lồ của Chu Hồng Y lập tức đánh lên người Điền Chân.
- Phốc!
Điền Chân phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra ngoài. Chu Hồng Y bị Vương Khả kéo lên lửa giận, làm sao nguyện ý bỏ qua như vậy? Vương Khả nói không sai, để ngươi sống sót, ngươi sẽ đi vũ nhục Tử Bất Phàm, ta có thể để ngươi sống sót sao?
- Giết!
Chu Hồng Y hét lớn một tiếng.
- Vì sao, chờ một chút! A!
Điền Chân la lên.
- Ầm ầm!
Nơi xa một mảnh nổ vang.
Vương Khả đứng ở trong sương mù, vẻ mặt kinh ngạc:
- Chu Hồng Y, quả nhiên ngươi có tâm tư với Tử Bất Phàm, hận thù này giá trị, thật là kinh khủng!
Thán phục thì thán phục, nhưng bỏ chạy thì vẫn phải bỏ chạy!
Vương Khả quay đầu xông vào bên trong sương mù, muốn nhanh chóng chạy khỏi chỗ thị phi này, về phần chiến đấu giữa Chu Hồng Y và Điền Chân? Liên quan gì đến ta!
Vương Khả chạy nhanh ở trong sương mù dày đặc.
Chạy được một lúc, Vương Khả lại lạc đường!
- Mẹ nó, chỗ này không phải phía đông Thiên Lang Tông sao? Tại sao chạy lâu như vậy, còn không có đi ra ngoài?
Vương Khả buồn bực nói.
Thời điểm Vương Khả chạy thở hồng hộc, ngồi xuống nghỉ ngơi, đột nhiên một bóng người nhích tới gần.
- Ui, ta nói là ai đây, tại sao lại chạy vòng quanh một tòa núi lớn hơn năm mươi vòng? Hoá ra là Vương Khả, ngươi đang chơi cái gì vậy?
Thanh âm giễu cợt của một nữ tử truyền đến.
- Cái gì? Ta chạy vòng quanh một tòa núi lớn hơn năm mươi vòng?
Vương Khả mờ mịt nói.
Mẹ nó, ta lạc đường, mê thành như vậy sao?
Vương Khả ngẩng đầu, nhìn về phía tiếng nói vừa rồi.
- Tử Bất Phàm?
Vương Khả trừng mắt kinh ngạc nói.
Hôm nay là ngày đen đủi hay sao? Mà cứ đụng phải đại lão Ma Giáo vậy!
- Hừ, Vương Khả ngươi vẫn còn nhận ra ta sao? Đến tốt lắm, đúng lúc Ma Tôn hạ lệnh, bảo chúng ta bắt ngươi lại, hừ, phản bội Ma Giáo, xem hôm nay ngươi giải thích với Ma Tôn thế nào!
Tử Bất Phàm tỏ vẻ lạnh lẽo nói.
Vương Khả:
-...
Người đến không thiện!
- Tử đường chủ, trước đó không lâu ta đã cứu ngươi ở dưới địa cung!
Vương Khả lập tức bấu víu quan hệ, nói.
- Đánh rắm, ngươi cứu tỉnh ta, nhưng lúc đó ngươi đút cái gì vào trong miệng ta? Ngươi biết không?