Chương 703: Tất Cả Đều Là Giả?
- Ha ha, Vương Khả, ngươi muốn dùng Đại La Kim Bát, châm ngòi để ba người chúng ta tự giết lẫn nhau, sau đó ngươi lại ngư ông đắc lợi sao?
Mạc Tam Sơn cười lạnh nói.
Hai người khác cũng lạnh lùng nhìn về phía Vương Khả, giống như đã nhìn thấu Vương Khả.
- Ai nói? Ta thực sự muốn cho các ngươi, các ngươi ai muốn, nếu không, ta cho ngươi?
Vương Khả nhìn về phía Chu Lâm.
Chu Lâm lập tức che cái mũi lại.
- Ngươi sợ như vậy, ta cho Mạc Tam Sơn?
Vương Khả nhìn về phía Mạc Tam Sơn.
Ánh mắt Mạc Tam Sơn sáng lên, một tay che mũi, một tay muốn đến lấy.
- Nhưng còn Ô Hữu Đạo thì sao? Hắn cũng muốn!
Vương Khả nói.
- Vương Khả, ngươi muốn chết sao?
Ba người lạnh lùng nói.
- Như vậy đi, nếu tất cả mọi người đều muốn Đại La Kim Bát, vậy dựa vào bản lãnh! Tiếp lấy!
Vương Khả hét lớn một tiếng.
Trong lúc hét lớn, bỗng nhiên ném mạnh mà ra.
- Hiu!
Vương Khả nhìn về một phương hướng khác bên trong sương mù. Bỏ chạy.
- Khốn kiếp!
Mạc Tam Sơn biến sắc nhào tới.
Nhưng Ô Nha và Chu Lâm thì không, bởi vì hai người biết rõ cái Đại La Kim Bát này biết bay trở về, họ đều gắt gao nhìn chằm chằm Vương Khả, giống như đã nhìn thấu mưu kế của Vương Khả.
- Oanh!
Bên trong sương mù truyền ra một tiếng vang thật lớn, chỉ thấy, Mạc Tam Sơn phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược trở về.
- Cái gì?
Đám người sững sờ.
Tại sao Mạc Tam Sơn lại bị đánh trở về? Xảy ra chuyện gì vậy?
- Sắc Dục Thiên?
Mạc Tam Sơn rơi xuống đất sợ hãi kêu lên.
Chỉ thấy, một bóng người đặc đi ra từ trong sương mù dày, không phải Sắc Dục Thiên thì là ai?
Sắc Dục Thiên một tay nắm chặt Đại La Kim Bát Vương Khả ném ra, một quyền đánh lui Mạc Tam Sơn đến đoạt Đại La Kim Bát, vẻ mặt dữ tợn nhìn về phía Vương Khả.
- Thúc tổ?
Chu Lâm vui mừng nói.
Thiên Lang Tông tràn ngập sương mù, Sắc Dục Thiên và Chu Lâm rời đi, nhưng Chu Lâm có bí pháp liên lạc với Sắc Dục Thiên, để Sắc Dục Thiên nhanh chóng tụ hợp!
Sắc Dục Thiên rất vất vả mới tìm được Chu Lâm, vừa đến đã nhìn thấy Chu Lâm, Mạc Tam Sơn và Ô Nha bao vây Vương Khả ở giữa.
Con ngươi Sắc Dục Thiên co lại, không có gấp gáp bại lộ thân hình, chỉ thấy Vương Khả đột nhiên lấy Đại La Kim Bát ra.
- Đại La Kim Bát?
Ánh mắt Sắc Dục Thiên sáng lên.
Lại nhìn thấy Vương Khả cách đó không xa ném Đại La Kim Bát ra.
- Bành!
Đại La Kim Bát sắp bay về phía xa.
- Ha ha ha, thực sự là tới sớm, không bằng đến đúng lúc!
Sắc Dục Thiên cười to ngăn ở trước mặt Đại La Kim Bát.
- Bành!
Sắc Dục Thiên dùng một tay bắt lấy Đại La Kim Bát. Đại La Kim Bát biết bay trở về? Không, lần này rơi vào trong tay ta, ngươi bay không nổi.
Còn chưa kịp vui vẻ, đấy thấy Mạc Tam Sơn không biết tình huống, cấp bách lao thẳng tới.
Làm sao Sắc Dục Thiên có thể chắp tay nhường Đại La Kim Bát ra, một chưởng đánh tới. Làm sao Mạc Tam Sơn có thể nghĩ đến Sắc Dục Thiên ở trong này, cộng thêm thương thế chưa lành, lập tức bị đánh trở tay không kịp.
- Á!
Mạc Tam Sơn lập tức bay ngược ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi ngã xuống đất.
Sắc Dục Thiên đánh bay Mạc Tam Sơn, nắm lấy Đại La Kim Bát đang muốn đắc ý rời đi.
Bỗng nhiên, sắc mặt Sắc Dục Thiên cứng đờ.
- Giả? Cái Đại La Kim Bát này là giả?
Sắc Dục Thiên kinh ngạc nói.
Làm sao Sắc Dục Thiên có thể nghĩ đến, Vương Khả lại tạo ra một cái Đại La Kim Bát giả chứ, ngươi rảnh rỗi như vậy sao?
Sắc Dục Thiên mang theo một hơi thở tức giận, hung tợn từ trong sương mù dày đặc đi tới.
- Sắc Dục Thiên?
Mạc Tam Sơn thổ huyết tức giận nói.
- Thúc tổ!
Chu Lâm mừng lớn nói.
Ô Nha lại biến sắc:
- Sắc Dục Thiên? Thế mà ngươi cũng trà trộn vào đây!
Vương Khả biến sắc, mẹ nó, tại sao lại toát ra một tên Sắc Dục Thiên chứ? Sao hôm nay bản thân lại đen đủi như vậy?
- Ô Hữu Đạo, Đại La Kim Bát bị Sắc Dục Thiên cướp đi rồi, ngươi từ bỏ sao?
Vương Khả giành trước hô.
Vừa hô xong, Vương Khả liền quay đầu bỏ chạy.
- Đựa Đại La Kim Bát cho ta!
Ô Nha lập tức rít lên một tiếng, nhào về phía Sắc Dục Thiên.
- Dừng tay!
Chu Lâm lập tức ngăn ở trước mặt Ô Nha.
- Đánh rắm, cái này là giả! Vương Khả dùng hoàng kim chế tạo Đại La Kim Bát giả!
Sắc Dục Thiên gầm lên giận dữ.
Sắc Dục Thiên lập tức bóp nát Đại La Kim Bát trong tay.
- Soạt!
Đại La Kim Bát lập tức bị bóp bẹp.
Ô Nha:
-...
Chu Lâm:
-...
Mạc Tam Sơn:
-...
Giả?
Ba người đều nhìn về phía Vương Khả, lại thấy Vương Khả đã chạy đến cửa địa lao.
Mẹ nó, Vương Khả chạy rồi?
- Đứng lại cho ta!
Sắc Dục Thiên gầm lên giận dữ, muốn bổ nhào đi qua.
Ô Nha, Mạc Tam Sơn, Chu Lâm cùng đánh về phía Vương Khả.
- Giả? Vừa rồi là giả, lần này là thật, các ngươi không được qua đây!
Vương Khả lập tức kêu lên.
Vừa nói, Vương Khả vừa lấy ra một cái Đại La Kim Bát từ trong ngực, ném ra ngoài.
- Bành!
Đại La Kim Bát bắn ra, Sắc Dục Thiên vội vàng nhào tới.
Ba người Ô Nha lập tức nhìn sang.
Chỉ thấy Sắc Dục Thiên một phát bắt được Đại La Kim Bát, bóp.
- Răng rắc!
Đại La Kim Bát lại bị bóp bẹp!
- Vương Khả, ngươi tạo ra bao nhiêu cái giả vậy? Lại là giả?
Sắc Dục Thiên vô cùng tức giận.
- Vương Khả, ngươi dừng lại!
Chu Lâm, Mạc Tam Sơn, Ô Nha quát.
Vương Khả sắp chạy vào địa lao, mắt thấy tứ đại cường giả lại đánh tới. Bỗng nhiên vẩy một cái.
- Khẳng định chỗ này có một cái là thật, ai đoạt được thì là của người đó!
Vương Khả la lên một tiếng.
Vương Khả lập tức ném ra tám cái Đại La Kim Bát, sau đó chạy vào trong địa lao.
Tám cái Đại La Kim Bát, bay về tám phía khác nhau.
Là thật hay giả?
Xác suất giả rất lớn, nhưng ngộ nhỡ có một cái là thật thì sao? Nếu bắt Vương Khả, mà bỏ lỡ Đại La Kim Bát thì làm sao bây giờ?
- Vương Khả đáng chết, hừ, lần này ngươi không chạy thoát được đâu!
Sắc Dục Thiên gầm lên giận dữ.
Bốn người lập tức phóng tới chỗ tám cái Đại La Kim Bát.
Mỗi người đoạt lấy hai cái.
- Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!... !
Tám cái Đại La Kim Bát đều bị bóp bẹp.
- Tất cả đều là giả?