Chương 72: Tu Vi Tăng Lên (1)
Phụ trách: Vô Tà Team
- Hiện tại vật quy nguyên chủ!
Mộ Dung Lục Quang lạnh lùng nói.
Vương Khả trừng mắt, mẹ nó, Mộ Dung Lục Quang cũng thông minh lên? Học được không biết xấu hổ? Sao ngươi không nói vật này hữu duyên với ngươi? Còn muốn nuốt bảo vật của ta?
Vương Khả nhìn về phía Nhiếp Diệt Tuyệt cách đó không xa, thần sắc của Nhiếp Diệt Tuyệt căn bản không động, rất rõ ràng, bà ta chấp nhận thái độ của Mộ Dung Lục Quang.
Hai sư đồ, một người Nguyên Anh cảnh, một người Kim Đan cảnh, hai người hợp lại đến cướp bảo vật của đệ tử Tiên Thiên cảnh? Còn có vương pháp hay không? Các ngươi khinh người quá đáng.
Mắt thấy Mộ Dung Lục Quang muốn đánh gảy liên hệ của Vương Khả, thu phi kiếm vào trong tay áo.
Con mắt của Vương Khả đỏ bừng, nói đùa cái gì đó, cho tới bây giờ không có người chiếm được tiện nghi của ta, đồ vật của ta, các ngươi cũng muốn cầm?
- Bạo!
Vương Khả hung ác quát.
- Ngươi làm gì? Tự bạo phi kiếm? Ngươi điên rồi sao?
Mộ Dung Lục Quang biến sắc, cảm nhận được phi kiếm ở trên đầu ngón tay linh lực bạo động.
- Oanh...
Một tiếng vang thật lớn nổ tung ở trên quảng trường Ngộ Kiếm Điện.
Bọn thuộc hạ của Vương Khả đã sớm trốn xa, bên cạnh chỉ có U Nguyệt công chúa, trong nháy mắt dẫn bạo phi kiếm, Vương Khả lập tức bảo hộ U Nguyệt công chúa ở sau lưng, đồng thời lấy ra một tấm chắn che chở bản thân.
Thái độ bảo vệ U Nguyệt công chúa này, để Nhiếp Diệt Tuyệt ở cách đó không xa thần sắc hơi động, có khen ngợi, có thưởng thức, nhưng rất nhanh lại nhíu mày.
Nổ tung to lớn làm cho cả Thiên Lang Tông rung rẩy, vô số đệ tử ngóng nhìn qua bên này.
Trung tâm vụ nổ, bởi vì tay của Mộ Dung Lục Quang kẹp phi kiếm, đứng mũi chịu sào, nên bị trùng kích to lớn, quần áo nổ nát vụng, tóc cháy đen, nếu không phải Mộ Dung Lục Quang thực lực cường đại, phi kiếm này nổ tung đã có thể lấy mạng của Kim Đan cảnh bình thường.
Cho dù Vương Khả cách khá xa cũng bị tổn thất, tấm chắn nổ nát vụn, cũng may cách xa, lại có tấm chắn ngăn cản lực lượng, hắn mới có thể chống đỡ được.
Trong bụi mù, Mộ Dung Lục Quang chật vật không chịu nổi, cũng tức giận không thôi, hỗn đản Vương Khả này, thà tự bạo phi kiếm cũng không cho mình? Tự bạo phi kiếm thì cũng thôi đi, còn anh hùng cứu mỹ nhân, cố ý bảo hộ U Nguyệt công chúa ở sau lưng. Hiện tại ánh mắt công chúa nhìn Vương Khả càng nhu hòa rồi.
U Nguyệt công chúa là Kim Đan cảnh, cần Tiên Thiên cảnh như ngươi bảo hộ sao? Ngươi là cố ý, cố ý lừa gạt hảo cảm của U Nguyệt công chúa.
- Hỗn trướng!
Mộ Dung Lục Quang tức giận rít lên, lần thứ hai đánh về phía Vương Khả.
- Dừng tay!
Một tiếng quát lạnh từ trên cao truyền đến.
- Sư tôn, cứu mạng!
Vương Khả kích động kêu lên.
Là thanh âm của Trần Thiên Nguyên, sư tôn đến? Quá tốt rồi!
Giờ phút này Mộ Dung Lục Quang đã tức giận sôi sục, bản thân đường đường Kim Đan cảnh, lại liên tục ăn thiệt ngầm ở trước mặt Tiên Thiên cảnh, trọng yếu hơn là, đối phương còn là tình địch của mình? Cái này há có thể không giận?
Mặc dù nghe được Trần Thiên Nguyên ở xa xa gào to, nhưng Mộ Dung Lục Quang không ngừng tay, càng tăng nhanh tốc độ, trong nháy mắt đã đến trước mặt Vương Khả, cho dù liều mạng bị tông chủ quở trách, cũng phải ra ngụm ác khí này.
- Đủ rồi!
Nhiếp Diệt Tuyệt cũng trầm giọng nói.
Nhưng tất cả đã muộn, Mộ Dung Lục Quang công kích quá nhanh, đã đánh vào bụng của Vương Khả.
Vương Khả kinh hãi, Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm phải bại lộ sao? Mộ Dung Lục Quang, tên hỗn đản này, ngươi muốn bị kiếm của ta trảm sát, cũng đừng bại lộ bảo vật của ta ra được không! Kết thúc rồi, bí mật của ta không giấu được!
- Oanh!
Một tiếng nổ tung vang lên, để Trần Thiên Nguyên vội vàng chạy tới biến sắc, vừa rồi ở linh sơn xử lý một vài sự vụ, thì thấy Trương Chính Đạo nghẹn ngào chạy tới, nói Vương Khả bị người đánh chết!
Đương nhiên, Trần Thiên Nguyên là không biết nhân phẩm của Trương Chính Đạo, bằng không sẽ biết đối phương chỉ tới cáo trạng mà thôi!
Đồ đệ của mình bị đánh chết? Trần Thiên Nguyên vội vàng giẫm lên phi kiếm bay về phía Ngộ Kiếm Phong.
Đạp vào phi kiếm, Trần Thiên Nguyên tĩnh táo hơn không ít, cảm thấy không có khả năng, Vương Khả là đồ đệ của mình, cả tông đều biết, ai dám đi Ngộ Kiếm Phong đánh chết Vương Khả? Không phải là Trương Chính Đạo kia nói dối đó chứ?
Nhưng sau một khắc, liền nghe được bên Ngộ Kiếm Phong vang lên tiếng nổ tung.
Phi kiếm tự bạo, oanh động toàn tông, Trần Thiên Nguyên cảm thấy không ổn, liếc nhìn qua, lại nhìn thấy Mộ Dung Lục Quang nhào về phía Vương Khả.
- Dừng tay!
Trần Thiên Nguyên tức giận quát to.
Mình không phải phạt Mộ Dung Lục Quang đi trông sơn môn sao? Sao hắn lại chạy tới đây?
Nhưng Trần Thiên Nguyên cách khá xa, trong bụi mù nổ tung, Mộ Dung Lục Quang đã đến trước mặt Vương Khả, ở trong ánh mắt kinh hoảng của Vương Khả, một quyền đánh vào trong bụng.
- Làm càn!
Trần Thiên Nguyên gầm lên.
Mộ Dung Lục Quang là Kim Đan cảnh đỉnh phong, một quyền này, Tiên Thiên cảnh không phải phải phế sao?
Trần Thiên Nguyên hất tay áo, một chưởng bay thẳng xuống, muốn nghĩ cách cứu viện Vương Khả.
- Oanh!
Đột nhiên, một thủ chưởng bay lên, va chạm với công kích của Trần Thiên Nguyên, phát ra tiếng nổ vang trời.
- Nhiếp điện chủ?
Trần Thiên Nguyên sầm mặt lại.
Là Nhiếp Diệt Tuyệt chặn lại Trần Thiên Nguyên, đương nhiên hai người đều không dùng toàn lực, bằng không Nguyên Anh cảnh trùng kích sớm đã đất rung núi chuyển.
Chỉ là Trần Thiên Nguyên không thể nào hiểu được, vì sao Nhiếp Diệt Tuyệt dung túng Mộ Dung Lục Quang đến đánh Vương Khả?
- Tông chủ, không cần tức giận, Mộ Dung Lục Quang vẫn có phân tấc! Chỉ muốn thử xem đồ đệ của ngươi mà thôi!
Nhiếp Diệt Tuyệt giải thích.
Lúc này Trần Thiên Nguyên mới đè xuống tức giận trong lòng, nhanh chóng bay tới.
Trương Chính Đạo đang đuổi tới lại biến sắc:
- Thật đánh nhau?
Mộ Dung Lục Quang có chừng mực? Không, một sát na kia, Mộ Dung Lục Quang thẹn quá hoá giận, ngậm phẫn ra quyền, làm sao có thể có chừng mực? Nếu là Tiên Thiên cảnh nhất trọng bình thường, một quyền này có thể đánh xuyên bụng đối phương.
Nhưng Mộ Dung Lục Quang đụng phải Vương Khả! Hơn nữa còn là Vương Khả vẻ mặt đang choáng váng.
- Chuyện gì xảy ra?
Vương Khả trừng mắt kinh ngạc nói.