Chương 727: Giáo Chủ Hoang Dâm Vô Đạo
Trương Chính Đạo vịn cửa sổ, nhìn ra ngoài.
- Vương Khả, không phải ngươi nói, yểm hộ Giới Sắc ra khỏi Thiên Lang Tông, sẽ tới đón ta sao? Bây giờ trời cũng sắp tối rồi, sao các ngươi còn chưa quay về, ta sắp không diễn nổi nữa rồi!
Giờ phút này Trương Chính Đạo rất sốt ruột.
- Tướng công, ta đã làm xong đồ ăn ngươi muốn ăn! Ăn cơm thôi!
Ngoài phòng truyền đến thanh âm của Cung Vi.
Sắc mặt Trương Chính Đạo cứng đờ:
- Làm sao bây giờ? Xong, ta bị Vương Khả lừa chết rồi!
- Két!
Cửa đại điện bị mở ra.
Cung Vi bưng một bàn đồ ăn, vừa nhìn thấy Trương Chính Đạo sắc mặt liền cứng đờ.
- Trương Chính Đạo? Tướng công ta đâu?
Cung Vi âm trầm nói.
- Hả? Ha ha? Ta cũng không biết, ta đi nhầm phòng, bây giờ ta đi ngay đây!
Trương Chính Đạo hoảng sợ muốn rời khỏi.
- Oành!
Cung Vi quẳng cả bàn đồ ăn xuống đất.
- Hay lắm, vừa rồi ta còn nói tại sao tướng công ta lại ôn nhu như vậy, bỗng nhiên nói muốn ăn đồ ăn ta làm, bảo ta đi làm đồ ăn? Ta vất vả xuống bếp nửa ngày! Kết quả, các ngươi lại lừa gạt tướng công ta đi? Trương Chính Đạo, ngươi thật to gan!
Cung Vi trợn mắt tức giận nói.
- Tông chủ, ngươi nghe ta giải thích! Chuyện không liên quan đến ta!
Trương Chính Đạo sợ hãi kêu lên.
- Đánh rắm! Đi chết đi!
Cung Vi trợn mắt nói.
- Ầm ầm!
- Á, đừng đánh nữa!
Gần phòng tông chủ Thiên Lang Tông, truyền ra âm thanh quyền thịt va chạm và tiếng kêu thảm thiết của Trương Chính Đạo.
Chướng Hải! Bên ngoài Thần Long đảo!
Rất nhiều đệ tử Ma Giáo cưỡi thuyền lớn, bao vây Thần Long đảo chật như nêm cối. Xung quanh Thần Long đảo không ngừng xảy ra đại chiến.
Hành cung Chu Hồng Y.
Sắc mặt Chu Hồng Y trở nên âm trầm đáng sợ, đứng ở bên cạnh Nhiếp Thanh Thanh, giống như đang an ủi!
Tử Bất Phàm đứng cắn môi cách đó không xa, giờ phút này sắc mặt cũng rất sợ hãi, thỉnh thoảng liếc nhìn Chu Hồng Y, trên mặt toàn là vẻ áy náy.
- Đám khốn nạn, trước kia ta đối tốt với bọn hắn như nào? Cứu mạng bọn hắn bao nhiêu lần! Thế mà bọn hắn lựa chọn phản bội ta lúc này?
Chu Hồng Y hung ác nói.
- Ta đã sớm nói với ngươi rồi, đám tà ma này dơ bẩn, ngươi hạ lệnh không cho bọn hắn ăn người, nhưng bọn hắn vẫn làm theo ý mình, ngươi che chở bọn hắn, nói bọn hắn ma tính khó khắc chế, không nên khó xử bọn hắn! Nhưng ngay cả ma tính cũng không khắc chế được, thì bọn hắn có thể làm cái gì? Trông cậy lúc ngươi nguy nan, đứng ở bên ngươi sao? Ngay cả ma tính cũng không khắc chế được, thì khẳng định thời điểm đối diện nguy cơ, sẽ hướng lợi tránh hại, phản bội ngươi, thì tính là cái gì?
Nhiếp Thanh Thanh trầm giọng nói.
- Ta chỉ không nghĩ tới, vậy mà lại là bọn họ? Ha ha, người phản bội ta lại là bọn họ! Ta coi bọn họ như huynh đệ, thế mà bọn họ phản bội ta!
Chu Hồng Y tỏ vẻ đắng chát nói.
- Bạn nhậu không đáng tin, bình thường a dua nịnh hót ngươi, đợi đến thời khắc quan trọng, không phải sẽ lộ ra nguyên hình sao!
Nhiếp Thanh Thanh thở dài nói.
- Trước kia ta đối với bọn họ tốt như nào? Bây giờ nhìn thấy giáo chủ vây khốn ta, liền nhao nhao quay mũi thương nhắm vào người của ta? Được, được!
Chu Hồng Y căm hận nói.
- Đừng nghĩ đến những người kia, cuối cùng, vẫn còn phần lớn người không phản bội ngươi! Vẫn phải nghĩ biện pháp ứng phó thế nào!
Nhiếp Thanh Thanh thở dài nói.
- Còn có thể đối phó thế nào? Hiện tại Ô Hữu Đạo chính là chó săn của giáo chủ, hừ, hắn là một con chó điên, vậy mà vây chúng ta ở đây! Chẳng lẽ còn muốn chờ giáo chủ hồi tâm chuyển ý sao?
Chu Hồng Y thở dài nói.
Tử Bất Phàm ở bên cạnh cắn môi, nhìn Chu Hồng Y một chút. Nghĩ đến trước đó giáo chủ muốn chiếm lấy bản thân, Chu Hồng Y quyết tâm che ở trước mặt mình, trong mắt lóe lên một cỗ ôn nhu. Dù sao, ở thời điểm nguy nan, người đàn ông mình yêu thương vẫn bảo vệ ở phía trước mình, thì có cô gái nào không cảm động chứ? Chu Hồng Y không chỉ che chở bản thân, thậm chí nhấc lên nguy hiểm phản bội Ma Giáo!
- Các ngươi không cần phải để ý đến ta, tự ta sẽ đi đối mặt! Cùng lắm thì, ta trốn về Kim Ô Tông!
Tử Bất Phàm lộ ra vẻ không cam tâm, nói.
- Ngươi im miệng!
Chu Hồng Y trợn mắt nói.
Tử Bất Phàm lập tức tủi thân, không biết làm như thế nào cho phải.
- Về Kim Ô Tông? Ca ca ngươi cũng không phải là thứ gì tốt! Còn cái tên Điền Chân kia nữa! Ngươi cho rằng, ngươi trở về sẽ tốt sao? Ngươi về Kim Ô Tông, chính là bị cầm tù!
Chu Hồng Y trợn mắt nói.
- Vậy ta chạy ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, ta không muốn liên lụy ngươi!
Tử Bất Phàm cắn môi một cái.
- Ta nói ngươi im miệng mà! Ngươi chạy ra ngoài được sao? Hiện tại lão già Ô Hữu Đạo kia chỉ chờ bắt ngươi mang đến cho giáo chủ tranh công, ngươi chạy thế nào!
Chu Hồng Y trợn mắt nói.
Tử Bất Phàm vừa tủi thân vừa cảm động.
- Ma Tôn chết, giáo chủ trở về, ha ha, thật đúng là thời điểm không tốt!
Nhiếp Thanh Thanh khổ sở nói.
- Giáo chủ không có giết ta, nói rõ hắn còn muốn dùng ta! Chớ nóng vội, cứ chờ qua một đoạn thời gian nữa xem sao!
Chu Hồng Y tỏ vẻ khó coi nói.
- Ta nghe nói, tính tình Long Cốt giáo chủ không tốt, ta lo lắng kéo dài nữa, hắn ngay cả tâm tư dùng ngươi cũng không có!
Nhiếp Thanh Thanh cau mày nói.
- Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ đưa Tử Bất Phàm ra? Chuyện này không có khả năng!
Chu Hồng Y lập tức cao giọng nói.
- Ta không có nói đưa Tử Bất Phàm ra ngoài, ngươi phát cáu với ta cái gì!
Nhiếp Thanh Thanh trợn mắt nói.
Giọng Chu Hồng Y lập tức mềm nhũn ra nói:
- Ta, ta tâm tình không tốt, Thanh nhi, nàng đừng tức giận!
- Hừ!
Nhiếp Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng.
- Thanh nhi, ngộ nhỡ giáo chủ không buông tha ta, đến lúc đó nàng cứ lặng lẽ rời đi!
Chu Hồng Y khuyên nhủ.
- Chu Hồng Y, ngươi có ý gì? Vì Tử Bất Phàm, ngươi ngay cả mạng cũng không cần? Ngay cả ta cũng không cần sao?
Nhiếp Thanh Thanh cũng trợn mắt nói.
Tử Bất Phàm ở một bên hoàn toàn cảm động, thậm chí giờ phút này Nhiếp Thanh Thanh có nổi giận, trong mắt Tử Bất Phàm cũng không sinh ra ghen tuông quá lớn.
- Không phải, không phải, Thanh nhi, cho dù ta chết, cũng không có khả năng không cần nàng!