Chương 743: Ta Nhìn Trúng Chính Là Của Ta
Trương Ly Nhi kích động nói.
Vương Khả nhìn chằm chằm vào Trương Ly Nhi một hồi:
- Ngươi cảm thấy tốt, vậy không bằng chính ngươi cũng mở một cái không được sao? Căn bản không cần nhập cổ phần!
- Tự ta mở một cái?
Vẻ mặt Trương Ly Nhi co rúm lại.
Mẹ nó, nếu ta có thể mở được, còn cần đến tìm ngươi nhập cổ phần à? Ta mở ngân hàng, trước tiên không nói mở ra được thị trường, khẳng định Ma Giáo sẽ tới quấy rối, chỉ vì thấy công ty Thần Vương của ngươi kỳ lạ, ta mới nhập cổ phần.
- Đúng vậy, ta tin tưởng ngươi Trương Ly Nhi, khẳng định ngươi còn làm tốt hơn so với ta! Chính ngươi tự chơi đi!
Vương Khả lập tức khuyên nhủ.
Nói đùa gì vậy, cho tới bây giờ công ty của ta đều là vốn riêng của cá nhân, làm sao có thể cho các ngươi nhập cổ phần?
- Vương Khả, ngươi muốn cửa hàng làm ăn lớn, nhất định phải có nhiều bằng hữu hơn một chút! Ta là vì tốt cho ngươi!
Trương Ly Nhi lập tức khuyên nhủ.
- Không cần bằng hữu, ta cũng có thể mở ra quy mô lớn! Ngươi nói bây giờ trong Thập Vạn Đại Sơn ai dám tìm ta gây phiền phức? Một mình ta mở rất tốt, vì sao phải chia tiền cho ngươi!
Vương Khả lập tức khinh thường nói.
- Vương Khả, ta dùng tiền đầu tư, ta bỏ ra một trăm vạn cân linh thạch!
Trương Ly Nhi lo lắng nói.
- Trương Ly Nhi, ngươi đừng nghĩ nữa, Vương Khả keo kiệt như nào ngươi không biết sao, nhập cổ phần? Ngươi nghĩ nhiều rồi! Lúc đầu ta muốn nhập cổ phần hắn cũng không chịu!
Trương Chính Đạo lắc đầu.
Trương Ly Nhi không để ý đến Trương Chính Đạo, giờ phút này, bản thân thấy cơ hội làm ăn to lớn, làm sao có thể bỏ qua chứ?
- Vương Khả, dù sao ngươi cũng phải nói điều kiện chứ? Ngươi muốn thế nào, mới cho ta nhập cổ phần?
Trương Ly Nhi lo lắng nói.
- Trương Ly Nhi, ngươi là đại sư tỷ Kim Ô Tông, à, hiện nay là Nguyên Anh cảnh, muốn người có người, muốn tiền có tiền, ngươi nhìn chằm chằm vào công ty Thần Vương của ta làm gì? Chúng ta cũng chỉ kiếm tiền từ mồ hôi nước mắt thôi! Chúng ta không kiếm tiền!
Vương Khả lập tức kể khổ.
Trương Chính Đạo ở một bên không nhìn nổi, mẹ nó, ngươi gọi cái này là không có lời sao? Trương Chính Đạo cố kìm nén suy nghĩ bóp chết Vương Khả, quay đầu đi chỗ khác.
- Không kiếm tiền sao? Không thể nào, ta đã tính toán rất lâu! Cái công ty Thần Vương này của ngươi không có khả năng không kiếm tiền, thậm chí, ta còn nghe nói về tiền lương và đãi ngộ của công ty Thần Vương ngươi, không có thu nhập khủng, làm sao ngươi trả tiền lương cao như vậy? Thuê Kim Đan cảnh làm bảo vệ? Mẹ nó, một tháng không có lợi nhuận mấy chục vạn cân linh thạch, thì không thể nào!
Trương Ly Nhi cau mày nói.
- Đều là tiền mồ hôi nước mắt mà! Chúng ta không kiếm tiền! Ngươi không nên suy nghĩ quá nhiều! Công ty Thần Vương của ta chỉ vì phục vụ tu tiên giả Thập Vạn Đại Sơn, là tổ chức làm từ thiện, không kiếm tiền! Tốt nhất ngươi không nên nhúng tay, cứ như vậy nhé, phòng bếp nhà ta còn đang nấu nồi canh, sắp không kịp nữa rồi, ta phải đi về đã! Hẹn gặp lại!
Vương Khả lập tức hất tên ôn thần này ra.
Trương Chính Đạo theo sát Vương Khả rời đi.
Trương Ly Nhi đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc lâu, không thể nào, làm sao lại không kiếm tiền? Nhất định là Vương Khả đang gạt ta!
- Vương Khả, ngươi đứng lại! Ngươi đừng chạy!
Trương Ly Nhi lo lắng đuổi theo.
Kim Ô Tông, Kim Ô Điện!
Hoàng Hữu Tiên cầm phất trần cùng Tử Trọng Sơn nghe Điền Chân báo cáo, hai người nghe xong lông mày đều nhăn lại thật sâu.
- Trương Ly Nhi, thật sự đi tìm Vương Khả? Tìm đến cao ốc Thần Vương số một? Lại bị Trương Chính Đạo dẫn đến cao ốc Thần Vương số hai, gặp Vương Khả ở tang lễ của Ma Tôn?
Tử Trọng Sơn cau mày nói.
- Cái tên Vương Khả này có chủ ý gì xấu đối với Trương Ly Nhi hay không?
Hoàng Hữu Tiên trầm giọng hỏi.
- Hả... !
Sắc mặt Điền Chân lộ ra vẻ cổ quái.
- Nói!
Tử Trọng Sơn trợn mắt nói.
- Bọn họ trò chuyện một lúc, Vương Khả phất tay áo rời đi, giống như đang tránh né Trương Ly Nhi, nhưng Trương Ly Nhi lại gấp gáp đuổi theo, hô, Vương Khả, ngươi đứng lại! Ngươi đừng chạy! Giống như cực kỳ sốt ruột, giống như, giống như... !
Điền Chân lộ vẻ cổ quái.
- Giống như cái gì?
Tử Trọng Sơn trợn mắt nói.
- Giống như Trương Ly Nhi đang theo đuổi Vương Khả, Vương Khả không đáp ứng, nhưng nàng vẫn không từ bỏ!
Điền Chân trả lời.
Đại điện rơi vào tình trạng yên tĩnh.
Đám người nghĩ Vương Khả sẽ mặt dày mày dạn theo đuổi Trương Ly Nhi, chứ họ không nghĩ tới chuyện sẽ ngược lại, mẹ nó chuyện này không hợp lý!
- Làm sao có thể? Trương Ly Nhi là thiên kim Trương gia, mắt cao hơn đầu, làm sao lại quấn mãi không bỏ với Vương Khả? Có phải ngươi nói ngược hay không?
Hoàng Hữu Tiên trợn mắt nói.
- Ta cũng hi vọng mình nghĩ sai, nhưng mấy tên thuộc hạ của ta cũng có kết quả này!
Điền Chân cười khổ nói.
Hoàng Hữu Tiên vuốt râu:
- Không phải ngươi miêu tả Vương Khả đã cố ý che giấu cái gì chứ? Vương Khả ở trong miệng ngươi phẩm hạnh tồi tệ, làm sao hắn lại hấp dẫn Trương Ly Nhi?
- Không có miêu tả sai, ta đã miêu tả rất đúng trọng tâm, tên Vương Khả kia đánh nhau chưa từng thắng nổi ai, nhưng khoác lác lại không bao giờ thua, vô liêm sỉ, coi tiền như mạng, keo kiệt không biết xấu hổ, thiếu đạo đức, không chuyện ác nào không làm!
Điền Chân miêu tả.
Hoàng Hữu Tiên sầm mặt lại nhìn về phía Điền Chân:
- Không phải ngươi nói, đã miêu tả Vương Khả đúng trọng tâm sao? Đây là đúng trọng tâm của ngươi à? Sao toàn là từ ngữ chửi rủa vậy!
- Sư tôn, thực sự là ta đã miêu ta đúng trọng tâm, những từ ngữ này đều được ta lựa chọn qua! Trong thực tế, Vương Khả so với ta nói còn muốn khoa trương hơn!
Điền Chân giải thích.
Hoàng Hữu Tiên hoài nghi Điền Chân miêu tả.
- Sư tôn, khả năng Điền Chân bị cảm xúc quấy nhiễu, nhưng theo ta được biết, Vương Khả cũng không kém như này!
Tử Trọng Sơn ở bên cạnh nói giúp.
- Vậy các ngươi nói, vì sao Trương Ly Nhi lại quấn mãi không bỏ với tên Vương Khả có phẩm hạnh như thế?
Hoàng Hữu Tiên không tin nói.
- Có phải đàn ông không hư hỏng, phụ nữ không thích hay không?
Tử Trọng Sơn cau mày nói.
Hoàng Hữu Tiên, Điền Chân lập tức tỏ vẻ kỳ dị nhìn về phía Tử Trọng Sơn, ý của ngươi là, Trương Ly Nhi nhìn đàn ông tốt đủ rồi, hiện tại khẩu vị nặng như vậy?