Bất Diệt Thần Vương

Chương 748: Làm Người Tức Giận Cũng Có Thể Đột Phá?

Chương 748: Làm Người Tức Giận Cũng Có Thể Đột Phá?

Xà Vương buồn bực kêu.
- Vậy ngươi muốn thế nào? Hay là để ta mời Giới Sắc đại sư dùng Đại La Kim Bát đưa các ngươi trở về?
Vương Khả trầm giọng nói.
- Hắn? Vừa rồi hắn hung dữ như vậy, dùng Đại La Kim Bát thu đám thuộc hạ ta vào, sẽ không nấu toàn bộ chứ?
Vẻ mặt Xà Vương co rúm lại.
- Có lẽ sẽ không!
Vương Khả nhíu mày nói.
Sắc mặt Xà Vương cứng đờ:
- Thôi được rồi, tự chúng ta đi!
- Không được? Hôm nay Chu Kinh rất đông người, đừng đến gây thêm phiền!
Vương Khả trừng mắt nhìn Xà Vương.
- Ta tới là thêm loạn sao? Ngươi không cho ăn thịt người, ta bắt bọn thuộc hạ tránh xa con người, bên ngoài dã thú đã ăn sạch, chỉ có thể gặm vỏ cây, mẹ nó, hàng ngày ở ngoài thành ăn vỏ cây sống qua ngày, các ngươi biết làm sao bọn ta sống qua được mấy tháng nay không? Bọn ta là rắn, là động vật ăn thịt! Ngươi có thể tưởng tượng được mỗi ngày chúng ta phải gặm vỏ cây không? Đám thuộc hạ của ta đều gầy hốc hác đi rồi. Thật vất vả mới nghe nói ngươi trở về, không phải ta chỉ hỏi lúc nào có thể trở về thôi sao? Vậy cũng gọi là thêm phiền?
Xà Vương ấm ức nói.
- Được rồi, được rồi! Lập tức có thể trở về!
Vương Khả lộ vẻ cổ quái nói.
Đường đường là Xà Vương lại giống như oán phụ vậy, đến cùng mấy tháng này đã trải qua cái gì?
Xà Vương cũng không muốn, mấy tháng nay sợ uy nghiêm của Ma Tôn, không dám ngỗ nghịch với Vương Khả, vài ngày trước nghe nói Ma Tôn đã chết, đang muốn đắc chí, ổn định tâm thái, chuẩn bị đến dò xét Vương Khả một cái, nếu Vương Khả thất thế ở Ma Giáo, vậy mình cũng không cần nghe hắn nữa, muốn ăn thịt người thì ăn thịt người, còn không phải là muốn làm gì thì làm ư?
Kết quả vừa đến đã bị giới sắc dạy dỗ một trận, mẹ nó, tại sao bên người Vương Khả toàn là đại lão vậy? Bị ép không còn cách nào, chỉ có thể chịu ấm ức. Cũng may Vương Khả không có phát hiện mình có tâm phản.
- Vương Khả, ta vừa đi xem... Hả, Xà Vương? Sao nó lại xuất hiện ở đây?
Bỗng nhiên Trương Chính Đạo đi tới kinh ngạc nói.
- Khí tứ của ngươi là Nguyên Anh cảnh?
Xà Vương kinh ngạc nhìn về phía Trương Chính Đạo.
Không phải lần trước thấy Trương Chính Đạo còn là Kim Đan cảnh sao? Tại sao bỗng nhiên trở thành Nguyên Anh cảnh? Rốt cuộc mấy tháng nay ta đã bỏ qua cái gì?
- Coi hắn như không khí là được, không cần quan tâm hắn, ngươi nói tiếp đi!
Vương Khả nhìn về phía Trương Chính Đạo.
Xà Vương:
-...
Mẹ nó, ta cũng là đại lão Đan Anh cảnh, ngươi giám coi ta là không khí?
- À, được, vừa rồi ta có trở về Thiên Lang Tông một chuyến, muốn đi hỏi Cung Vi, có tới tham gia đại hội siêu độ Thiên Địa Vô Cực không, nàng giống như bị chúng ta làm tức giận bế quan! Sợ rằng sẽ có đột phá! Cho nên... !
Trương Chính Đạo giải thích.
- Cái gì? Tức giận cũng có thể đột phá? Sao có thể?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Ta cũng không biết, dù sao mấy người Trương Ly Nhi, Trương Thần Hư, Mộ Dung Lục Quang, Cung Vi bị ngươi làm tức giận, tu vi cũng đều tăng mạnh!
Trương Chính Đạo làm ra vẻ cổ quái nói.
- Ta cũng vậy!
Xà Vương ở một bên mở miệng nói.
- Ngươi im miệng!
Vương Khả trừng mắt nhìn Xà Vương.
Mẹ nó, ngươi hóng hớt gì chứ!
- Ta cũng thấy hiếu kỳ, Vương Khả, ngươi biết nguyên nhân không? Ta còn lần đầu tiên nghe nói, làm người tức giận có thể đột phá, trước kia ta nhìn những người kia tu hành, đều vì tức giận mà tẩu hỏa nhập ma, vì sao ngươi không giống vậy?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- A di đà phật, bởi vì Vương Khả thí chủ hữu duyên với phật, làm người tức giận không phải mục đích mà là khích lệ!
Bất Giới Hòa Thượng không biết đến từ khi nào mở miệng nói.
- Làm người tức giận là khích lệ?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Đúng, người có đại duyên với phật, làm việc gì cũng thuận lợi thành công! Vương Khả thí chủ chính là như vậy, hắn làm người tức giận, đều là bắt được điểm yếu đột phá của đối phương, nhất cử kích thích sự trì trệ của đối phương, làm cho đối phương thành tựu bản thân, đột phá bản thân!
Bất Giới Hòa Thượng giải thích.
Mặt Vương Khả tối sầm lại:
- Bất Giới Hòa Thượng, tại sao ta cảm giác ngươi đang nói vớ vẩn vậy?
- A di đà phật, Vương Khả thí chủ, ngươi có duyên với phật của ta, mọi hành động đều mang theo đại nhân quả, ngươi có thể độ hóa những người kia, ngươi không tu phật thật là đáng tiếc!
Bất Giới Hòa Thượng giải thích nói.
Mặt Vương Khả tối sầm lại:
Ngươi đang khen ta hay là mắng ta vậy?
- Bất Giới Hòa Thượng, ngươi đừng ở đó nói lung tung, đã nói với ngươi rồi, Vương Khả là sắc ma, sao có thể làm hòa thượng!
Trương Chính Đạo khinh thường nói.
Vương Khả:
-...
Mẹ kiếp, ngươi đang nói giúp ta đó sao?
- Đừng nói nhảm! Cung Vi đột phá thì liên quan gì đến ta, nàng tức giận vì Giới Sắc tức giận, Trương Chính Đạo, không mời Cung Vi đến coi như xong!
Vương Khả trừng mắt nhìn Trương Chính Đạo.
- À, còn nữa, lúc ta trở về có gặp Thiết Lưu Vân sư huynh, hắn đưa cho ta một bức chân dung, nói trước khi Trần Thiên Nguyên rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, bảo ta giao cho ngươi, trong tranh chính là Hoàng Hữu Tiên, là tông chủ Kim Ô Tông đời trước, Nguyên Thần cảnh, vừa mới trở về Thập Vạn Đại Sơn, nhắc ngươi cẩn thận Hoàng Hữu Tiên, lão già này không tốt đẹp gì!
Trương Chính Đạo đưa ra một bức tranh.
Vương Khả vừa mở ra nhìn, sắc mặt lập tức cứng đờ.
- Hả? Đây không phải là người đi cùng với Trương Ly Nhi sao?
Xà Vương ở bên cạnh hiếu kỳ nói.
Vương Khả nhìn về phía một cái đại điện ở xa.
Khi đó, một lão già bỗng nhiên xuất hiện, gọi Trương Ly Nhi suốt ngày lảm nhảm chuyện muốn nhập cổ phần ở bên tai mình đi, Vương Khả rất cảm kích lão già kia, rốt cục để cho tai mình được thanh tịnh.
Lão đầu này không phải người tốt?
- A di đà phật? Hoàng Hữu Tiên? Tại sao hắn lại trở về?
Bất Giới Hòa Thượng ngạc nhiên nhìn bức chân dung.
- Ngươi biết hắn?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Đúng, hắn là tông chủ đời thứ hai của Kim Ô Tông, vài thập niên trước đã rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn! Thoạt nhìn thì hòa ái dễ gần nhưng lại là một nhân vật hung ác!
Bất Giới Hòa Thượng cau mày nói.
- Thế liệu Trương Ly Nhi có bị nguy hiểm hay không?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất