Chương 75: Cám Ơn Ngươi Là Được Rồi (1)
Phụ trách: Vô Tà Team
Trần Thiên Nguyên cũng nhíu mày.
- Hỏa diễm? Chuyện này có đáng gì? Người đâu, đưa diêm đến!
Vương Khả nhìn một thủ hạ nói.
Rất nhanh, một thủ hạ cầm cây diêm cho Vương Khả.
Ở trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, Vương Khả nhẹ nhàng quẹt diêm.
Phốc!
Diêm bốc cháy.
Vẻ mặt Trương Chính Đạo kinh ngạc, cái này là pháp thuật hỏa diễm của ngươi? Đốt que diêm mà thôi, ngươi là vũ nhục IQ của mọi người sao?
Chỉ thấy Vương Khả đưa que diêm tới gần chân khí cầu.
- Bành!
Chân khí cầu cháy lên rừng rực.
Trương Chính Đạo:
-...
Trần Thiên Nguyên:
-...
Nhiếp Diệt Tuyệt:
-...
U Nguyệt công chúa:
-...
Mộ Dung Lục Quang:
-...
Ngươi tu luyện pháp thuật hỏa diễm, phải dùng diêm để đốt?
Chỉ có dùng diêm đốt, mới có thể bộc phát pháp thuật hỏa diễm? Không có lửa đốt, thì tuyệt đối sẽ không tạo ra pháp thuật hỏa diễm?
- Trọc chân khí! Thiên địa chí trọc chí uế, có mùi thối, có thể đốt!
Đây là nguyên câu trong Đại Nhật Bất Diệt Thần Công, có thể đốt? Vương Khả sao lại không hiểu? Giống như khí mê- tan, khí mê- tan không phải là dùng để đốt sao?
Ngươi muốn hỏa diễm, ta đốt cho ngươi xem không được sao? Chuyện này đáng là gì?
Nhưng mọi người lại ngây ngốc.
Đặc biệt là Trần Thiên Nguyên và Nhiếp Diệt Tuyệt, tu luyện đã bao nhiêu năm, còn là lần thứ nhất nhìn thấy thi triển pháp thuật hỏa diễm, phải dùng diêm đi đốt. Thật đúng là sống đến già học đến già, hôm nay ở trên người một đệ tử tăng thêm kiến thức.
Mộ Dung Lục Quang giống như con vịt bị bóp cổ, thật lâu không biết nói như thế nào. Pháp thuật hỏa diễm cần dùng diêm đốt? Ngươi muốn chân khí này làm gì? Trên đời còn có chân khí cùi bắp như vậy sao?
- Thấy không, thấy không, ta đã nói Ly Hỏa Thần Công, làm sao lại không thể phóng thích pháp thuật hỏa diễm? Không phải chân khí Hỏa thuộc tính, lửa có thể mạnh như vậy sao?
Trương Chính Đạo ở dưới Vương Khả ra hiệu, phối hợp kêu lên.
- Vương Khả, thể chất của ngươi thật đúng là đặc biệt!
Vẻ mặt của U Nguyệt công chúa cổ quái nói.
Vương Khả nhìn Mộ Dung Lục Quang:
- Mộ Dung sư huynh, ngươi thấy được chưa? Ngươi muốn hỏa diễm, đây là hỏa diễm.
Mọi người cổ quái, Mộ Dung Lục Quang á khẩu không trả lời được.
- Ma khí đâu? Ngươi nói ta tu luyện ma công, ma khí đâu?
Vương Khả chất vấn.
Hiện tại có sư tôn làm chỗ dựa, Vương Khả không sợ Nhiếp Diệt Tuyệt, tinh khí thần cực kỳ mạnh mẽ.
- Sư tôn, ngài phải làm chủ cho đệ tử, đệ tử người ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống! Ta đóng cửa không ra cũng có người đánh tới cửa, còn đả thương tạp dịch của công chúa, nếu không phải sư tôn tới, không chừng đệ tử đã bị người vu khống, bị chặt thành tám khối, sư tôn, ta là đệ tử của ngài, có người tự dưng nói xấu ta, chính là giết gà dọa khỉ, kiếm chỉ sư tôn! Xin sư tôn làm chủ!
Vương Khả khóc lóc kể lể.
Hiện tại có người làm chỗ dựa, không cáo trạng thì còn chờ tới lúc nào?
- Ta không có!
Sắc mặt của Mộ Dung Lục Quang khó coi nói.
Kiếm chỉ Trần Thiên Nguyên? Ta điên sao? Vương Khả thật biết ngậm máu phun người. Nếu không phải có Trần Thiên Nguyên ở đây, Mộ Dung Lục Quang hận không thể chém chết tươi đối phương rồi.
Cách đó không xa, sắc mặt của Trần Thiên Nguyên trầm xuống nhìn Mộ Dung Lục Quang.
- Tông chủ, là ta hiểu lầm Vương Khả! Nhưng khoảng thời gian này bọn họ thật vận chuyển rất nhiều độc vật, ta, ta...
Mộ Dung Lục Quang nhất thời không biết giải thích như thế nào.
Lúc đầu hưng sư vấn tội, kết quả Vương Khả phóng thích chân khí chứng minh thanh bạch, như vậy tất cả suy đoán, lý do của mình đều thành vu khống, khiến bản thân nhất thời hết đường chối cãi, xuống đài không được.
- Mộ Dung Lục Quang, có chơi có chịu, chân khí của Vương Khả bình thường, không có ma khí, ngươi thua Vương Khả một thanh phi kiếm và một vạn cân linh thạch, lập tức giao cho Vương Khả!
Nhiếp Diệt Tuyệt mở miệng nói.
Vương Khả liếc nhìn Nhiếp Diệt Tuyệt, phi kiếm và linh thạch vốn là của ta, bị ngươi nói ra như vậy, lại giống như vừa rồi chỉ là đổ ước, trong nháy mắt hóa giải tất cả? Đông Lang Điện Chủ này không đơn giản.
Vương Khả đang muốn nói tiếp, nhưng Trần Thiên Nguyên lại gật đầu:
- Có chơi có chịu, Mộ Dung Lục Quang...
- Vâng! Ta giao!
Mộ Dung Lục Quang buồn bực nói.
Vương Khả càng phiền muộn, sư tôn cho Nhiếp Diệt Tuyệt bậc thang xuống đài sao? Ta còn muốn lừa thêm chút ít!
Bất quá sư tôn đã mở miệng, Vương Khả tự nhiên không thể được một tấc lại muốn tiến một thước, chỉ có thể không cam tâm tiếp nhận đền bù tổn thất.
Một vạn cân linh thạch không tính là gì, nhưng phi kiếm lại không phải linh thạch bình thường có thể mua, coi như là Mộ Dung Lục Quang, lúc cho ra một thanh phi kiếm, gương mặt cũng co rúm.
Trần Thiên Nguyên không cho Vương Khả cáo trạng, bởi vì Trần Thiên Nguyên cực kỳ tín nhiệm Nhiếp Diệt Tuyệt, biết rõ nàng không có khả năng chuyên môn nhắm vào mình, nhưng sự tình hôm nay đúng là rất kỳ hoặc.
Nhiếp Diệt Tuyệt, trong mắt nàng không dung một hạt cát, cực kỳ sĩ diện, làm sao có thể vô duyên vô cớ khi dễ một đệ tử? Nhưng hôm nay là có chuyện gì? Dung túng đệ tử đến Ngộ Kiếm Phong làm loạn? Đây không phải phong cách của Nhiếp Diệt Tuyệt?
- Tông chủ, Mộ Dung Lục Quang là hậu nhân của một cố nhân, bởi vì thiên phú không tệ, tốc độ tu hành rất nhanh, ở Thiên Lang Tông được đám đệ tử tán dương, cho nên để hắn dưỡng thành tính cách coi trời bằng vung, cũng trách ta, bình thường ít dạy bảo, để tâm tính của hắn xuất hiện thiếu khuyết, làm việc vội vàng xao động, về sau xin tông chủ dạy bảo, chiếu cố nhiều hơn!
Nhiếp Diệt Tuyệt nhìn Trần Thiên Nguyên thi lễ.
- Sư tôn!
Mộ Dung Lục Quang lập tức cúi đầu.
Sư tôn cầu tình cho mình, để Mộ Dung Lục Quang xấu hổ giận dữ không thôi.
- Nhiếp điện chủ, ngươi nói gì vậy, Mộ Dung Lục Quang là đệ tử của ngươi, cũng là đệ tử mà Thiên Lang Tông ta trọng điểm bồi dưỡng, có chút kiêu ngạo là bình thường, hắn tru ma vô số, có công với Thiên Lang Tông, có công với thiên hạ, ta làm sao có thể trách hắn? Ngươi yên tâm, về sau ta sẽ chiếu cố thật tốt!
Trần Thiên Nguyên khách khí nói.
- Như thế ta an tâm!
Nhiếp Diệt Tuyệt gật đầu nói.