Chương 89: Đại Thanh Vương Triều (1)
Phụ trách: Vô Tà Team
Tà ma xâm lấn, hiện tại đổi chiêu thức rồi sao?
- Thiên Lôi Tru Ma Trận tăng lớn cường độ, đánh cho ta! Trừ tà ma Nguyên Anh cảnh, còn có tà ma bình thường trong Lang Tiên Trấn, đều đánh chết cho ta, đừng sợ lãng phí linh thạch, dùng cường độ lớn nhất!
Mộ Dung Lục Quang quát.
- Vâng!
Ầm ầm!
Ngoài Lang Tiên Trấn, Vương Khả và Trương Chính Đạo từ trong địa đạo bò ra, cách rất xa nhìn về phía Lang Tiên Trấn.
- Đây là tình huống như thế nào? Ăn tết sao? Nhiều pháo hoa như vậy?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Đó là Chu Hồng Y, một trong tứ đại đường chủ dưới trướng Ma Tôn! Sao lại là ma đầu kia chứ?
Trương Chính Đạo giật mình hoảng sợ nói.
- Đừng nhìn nữa, lại nhìn cũng không vớt được chỗ tốt, chúng ta đi nhanh đi! U Nguyệt công chúa vẫn còn chờ chúng ta cứu kìa!
Vương Khả kéo Trương Chính Đạo nhanh chóng lên đường.
Lưu lại một trận chính ma hỗn chiến, còn Vương Khả và Trương Chính Đạo thì vỗ mông rời đi.
Lang Tiên Trấn!
Đại chiến tà ma xâm lấn Thiên Lang Tông đã kết thúc. Chủ yếu là Chu Hồng Y không phá nổi đại trận của Thiên Lang Tông, chỉ có thể bị động ăn Thiên Lôi Tru Ma Trận công kích.
Bị Thiên Lôi Tru Ma Trận công kích ở trên sân nhà người khác sao? Đương nhiên Chu Hồng Y không có tâm tư này.
Chu Hồng Y vừa đi, đám tà ma còn lại cũng chạy trốn, không trốn thì phải làm sao bây giờ? Đại lão Nguyên Anh cảnh đã đi, chúng ta cũng bị lộ, ở lại tự tìm cái chết hay sao?
Cuối cùng để lại Lang Tiên Trấn tràn ngập phế tích, còn những đệ tử Kim Ô Tông đang choáng váng ở trong đó nữa.
Cái này, sao lại như vậy cơ chứ?
Ở phía xa, trongThiên Lang Tông, Mộ Dung Lục Quang đã điều động đệ tử đến Lang Tiên Trấn điều tra.
Trên phế tích, Trương Thần Hư che ngực, miệng phun máu nhìn đám sư đệ Kim Ô Tông mà mình mang tới, trên người bọn họ đều có thương thế. Một chút công đức từ việc trừ ma không mò được, ngược lại thiếu chút nữa toàn quân bị diệt, vô cùng thê thảm!
- Thần Hư sư huynh, chúng ta…dường như chúng ta đã bị trúng kế rồi!
- Là đám người Vương Khả lừa chúng ta! Khụ khụ, phốc!
- Thiếu chút nữa đã mất mạng rồi, thật là khủng khiếp, tà ma Nguyên Anh cảnh!
Đám đệ tử Kim Ô Tông tay che vết thương, trong lòng vẫn còn tràn ngập sợ hãi nói.
- Khụ khụ, người của Thiên Lang Tông sắp tới. Đừng để bọn họ nhìn thấy chúng ta như vậy, lần này mất mặt lớn rồi! Vương Khả? Vương Khả… Ta muốn lột da hắn!
Trương Thần Hư dữ tợn nói.
- Đúng vậy, lột da Vương Khả và Trương Chính Đạo đi!
Một đám đệ tử Kim Ô Tông vịn Trương Thần Hư đi về phía tiểu viện ở cách đó không xa.
Dưới trận chiến lúc trước, không ngờ tiểu viện giam giữ Vương Khả lại không bị ảnh hưởng một chút nào. Lúc này mọi người mang theo khí thế hung hăng đi tới phía trước tiểu viện.
Phanh!
Cửa lớn ầm một tiếng, bị đá văng ra. Một đám đệ tử Kim Ô Tông bị trọng thương đi thẳng tới đại sảnh.
- Lột da Vương Khả!
Chúng đệ tử Kim Ô Tông hô.
Thế nhưng khi mọi người tới đại sảnh thì lại ngây người, hai chân sững lại.
Bởi vì Vương Khả và Trương Chính Đạo đã sớm biến mất từ lâu, giờ phút này hai tên đệ tử Kim Ô Tông được phái canh giữ bọn họ đang trần truồng, hôn mê nằm ở dưới mặt đất.
Lột da của Vương Khả? Không, là Vương Khả lột da chúng ta nha!
Vương Khả không giết hai người này, nhưng cảnh tượng trần truồng như vậy thì có khác gì bị giết cơ chứ? Đây là nhục nhã, nhục nhã quá lớn.
Trước đây Trương Thần Hư được xưng là trí tuệ vững vàng, là thiên tài có thiên phú lãnh đạo ở bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn. Hai mắt có thể khám phá ra vô số âm mưu quỷ kế. Thế nhưng hôm nay lại hai lần thua ở trong tay yêu nhân Vương Khả và Trương Chính.
- Vương Khả? Trương Chính Đạo? Phốc!
Trương Thần Hư tức giận, lại phun ra một ngụm máu tươi.
- Sư huynh, bớt giận! Đám người Vương Khả này quả thực là có chút tà môn.
Đám đệ tử Kim Ô Tông an ủi hắn, nói.
- Con bà nó, tà môn cái gì chứ? Chỉ là hai con kiến mà thôi, chỉ cần ta muốn là có thể tự tay bóp chết bất kỳ lúc nào. Hạc nhi, triệu tập tất cả hạc nhi của Kim Ô Tông cho ta. Tìm, tìm cho ta… Dù có phải đào sâu ba thước cũng phải móc hai tên khốn kiếp Vương Khả và Trương Chính Đạo ra. Cho dù phải lật khắp Thập Vạn Đại Sơn cũng phải tìm ra. Ta mặc kệ bọn hắn có chỗ dựa gì, lão tử cũng muốn bọn chúng chết!
Trương Thần Hư quát.
- Lệ! Lệ!...
Rất nhanh, từng con tiên hạc được triệu tập đến, bắt đầu từ Lang Tiên Trấn, bọn chúng bay về bốn phương tám hướng, tìm kiếm hai người Vương Khả.
Hơn mười ngày sau, ở một sườn núi.
Vương Khả và Trương Chính Đạo ngẩng đầu nhìn bầu trời, ở phía xa có một đầu tiên hạc đang giương cánh bay đi.
- Trương Thần Hư này thật nhỏ nhen! Con bà nó, có cần phải dùng nhiều tiên hạc như thế để tìm chúng ta hay không? Ta nhổ vào! Các ngươi có bản lĩnh thì tự mình tìm đi. Về Kim Ô Tông tìm giúp đỡ thì có gì tài ba cơ chứ? Ta nhổ vào!
Vương Khả buồn bực nhìn về phía tiên hạc, không ngừng nhổ nước bọt.
- Đúng vậy, đúng vậy! Làm hại chúng ta không dám phi hành mà chỉ có thể chạy ở trong rừng! Làm chậm của chúng ta không biết bao nhiêu thời gian!
Trương Chính Đạo cũng oán hận nói.
- Được rồi, cũng sắp tới rồi, đừng để ý tới bọn hắn!
Vương Khả trầm giọng nói.
Vừa nói, hai người vừa nhìn một mảnh bình nguyên to lớn ở phía xa.
- Nơi này là khu vực trung tâm của Thập Vạn Đại Sơn, là khu vực của phàm nhân hay sao?
Trương Chính Đạo nhìn phía xa có đội xe phàm nhân đi qua, không nhịn được hiếu kỳ nói.
- Không sai, khu vực bình nguyên của Thập Vạn Đại Sơn là khu vực phàm nhân! Phần lớn đệ tử của Thập Vạn Đại Sơn đều được thu nhận ở khu vực này! Ở đây có ba đại vương triều!
Vương Khả híp mắt nhìn về phía bình nguyên trước mắt.
- Thập Vạn Đại Sơn cũng thật là quỷ dị, tại sao khu phàm nhân lại không có một chút linh khí nào chứ?
Trương Chính Đạo ngạc nhiên nói.
- Bằng không sao lại gọi là khu phàm nhân? Nơi này phàm nhân gia nhập thế gia tu võ. Sau khi đạt tới Tiên Thiên cảnh sẽ rời khỏi khu phàm nhân này, tiến vào các đại tiên trấn của Thập Vạn Đại Sơn sinh sống.