Chương 92: Chu Yếm (1)
Phụ trách: Vô Tà Team
- Trương Chính Đạo? Ngươi còn dám tìm tới đây nữa sao? Ngươi thật là lớn gan. Đã bao nhiêu năm rồi không có ai dám mắng ta như vậy. Ngươi tự tìm cái chết thì cũng đừng trách ta!
Nhiếp Diệt Tuyệt hừ lạnh một tiếng, chém một kiếm về phía Trương Chính Đạo.
Giờ khắc này, Trương Chính Đạo nào còn không biết nguyên do cơ chứ?
Vương Khả phụ trách tình huống ở bên trong vương cung, mà bản thân hắn thì phụ trách chuyện ở bên ngoài vương cung. Con bà nó, đây không phải là tiếp ứng, đây là kéo cừu hận, là điệu hổ ly sơn. Vương Khả muốn hắn dẫn Nhiếp Diệt Tuyệt đi, sau đó thuận tiện cứu U Nguyệt công chúa.
Đây đâu phải là chỗ an toàn gì cơ chứ? Con bà nó, đây mới là chỗ kinh khủng nhất.
Nếu như trước đó Trương Chính Đạo biết rõ kế hoạch này thì dù có đánh chết hắn, hắn cũng không đồng ý!
Vương Khả, đại biểu ca, còn có tên đệ tử Vương gia có thanh âm giống như hắn, con bà nó, đây là một cái hố lớn! Hiện tại bà nương Nhiếp Diệt Tuyệt kia cũng đã đánh tới rồi.
- Không liên quan tới ta, không liên quan tới ta!
Trương Chính Đạo hét lên một tiếng bi thảm, chân giẫm lên phi kiếm quay đầu bỏ chạy.
- Thanh âm của ngươi dù có hóa thành tro ta cũng nghe ra! Chuyện này không liên quan tới ngươi sao? Đứng lại cho ta!
Nhiếp Diệt Tuyệt dậm chân bay thẳng đến.
Cứ như thế, trong nháy mắt hai người một chạy một đuổi, đi khắp vương thành Thanh Kinh.
Đưa mắt nhìn Trương Chính Đạo rời đi, đại biểu ca thở dài một hơi, nói:
- Tốt rồi, Nhiếp Diệt Tuyệt nguy hiểm nhất đã bị dẫn đi. Thế nhưng, Trương Chính Đạo nói dù là Nguyên Anh cảnh cũng đuổi không kịp được hắn, có lẽ hắn sẽ không có nguy hiểm gì!
Ngoài thành, tốc độ của Nhiếp Diệt Tuyệt cực nhanh, cách Trương Chính Đạo càng ngày càng gần.
Trương Chính Đạo dùng toàn lực, ngay cả khí lực bú sữa mẹ cũng được hắn dùng để thúc giục phi kiếm. Nguyên Anh cảnh cũng không đuổi kịp được bản thân hắn sao? Con bà nó, đó là do bản thân hắn khoác lác mà thôi. Trọng điểm là hai chữ khoác lác hiểu không? Khoác lác đó, các ngươi nghe không hiểu hay sao?
- Vương Khả, tên vương bát đản nhà ngươi, ngươi hại chết ta rồi.
Bên ngoài thành truyền đến tiếng kêu tuyệt vọng của Trương Chính Đạo.
Đại Thanh vương cung!
Vương Khả nhìn Trương Chính Đạo dẫn Nhiếp Diệt Tuyệt đi, lúc này hắn mới yên lòng. Trong vương cung, người nguy hiểm nhất là Nhiếp Diệt Tuyệt, có nàng bảo vệ, ai có thể mang U Nguyệt công chúa đi cơ chứ?
Lấy Tương Tư Châu ra, Vương Khả lập tức thúc giục. Tiếp đó ở dưới sự chỉ dẫn của Tương Tư Châu, Vương Khả nhanh chóng đi lại ở trong vương cung.
Đêm hôm khuya khoắt cũng có thị vệ vương cung tuần tra, mặc dù Vương Khả có ý tránh né, thế nhưng trong lúc vô tình vẫn bị một đội thị vệ đang tuần tra bắt gặp.
- Ngươi thuộc bộ nào? Tại sao đêm hôm khuya khoắt lại xuất hiện ở đây?
Tên thị vệ cầm đầu quát lạnh một tiếng, hỏi.
Cho dù Vương Khả mặc y phục thị vệ vương cung, đầu còn đội mũ. Thế nhưng bởi vì hắn đi loạn ở trong vương cung giữa đêm cho nên vẫn phải nghi ngờ.
Vương Khả cúi đầu, biến sắc, hắn biết rõ nhất định mình phải lập tức động thủ. Vì tránh cho đêm dài lắm mộng, nhất định phải đánh ngất xỉu toàn bộ đám người này.
Vương Khả chỉ về phương hướng phía trước, nói:
- Ta có mệnh lệnh, ta muốn đi tới cung điện kia!
Đợi đám thị vệ kia quay đầu nhìn về phía cung điện, trong nháy mắt Vương Khả động thủ.
Nhưng đám thị vệ này cũng không nhìn về phía cung điện như Vương Khả nghĩ, mà tất cả đều biến sắc nhìn về phía hắn.
- Huynh đệ, có chỗ đắc tội! Quấy rầy! Đi mau, đi mau!
Tên thị vệ cầm đầu lập tức thi lễ, quay đầu mang theo một đám thị vệ chạy trốn mất dạng.
Vương Khả:
-... !
Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Chính bọn hắn đi? Không thẩm vấn ta sao? Ngay cả chuyện ta là ai cũng không để ý? Lại còn đi nhanh như vậy?
Cả đám thị vệ mặc kệ Vương Khả, người khẽ run rẩy, lập tức chạy trốn?
- Các ngươi bị bệnh sao? Ngay cả phi kiếm ta cũng đã móc ra rồi nha.
Vương Khả giương mắt nhìn đám thị vệ đang chạy trốn.
Vương Khả nhìn về phía cung điện mà ngón tay mình chỉ, thầm nói:
- Nếu ta nhớ không nhầm thì đó chính là tẩm cung của vương hậu? Tương Tư Châu chỉ về phía tẩm cung của vương hậu, vì sao khi ta nói muốn đi qua đó thì đám thị vệ kia lại quay đầu bỏ chạy cơ chứ? Tại sao lại làm bộ như không nhìn thấy ta?
- Chẳng lẽ, chẳng lẽ bọn họ cho rằng ta là gian phu của vương hậu? Cho nên mới không dám tra hỏi thân phận của ta? Đại vương Đại Thanh đã chết rồi sao? Tại sao Vương hậu lại có thể không kiêng nể gì cả như vậy cơ chứ? Sao hậu cung của vương cung Đại Thanh lại trở nên loạn như vậy?
Vương Khả có chút cổ quái nói.
Nghi hoặc thì nghi hoặc, thế nhưng Tương Tư Châu vẫn chỉ về phía tẩm cung của vương hậu. Vì vậy Vương Khả vẫn tiếp tục đi về phía tẩm cung. Trên đường đi, quả nhiên không có người nào ngăn cản hắn nữa.
Ở phía xa dường như có thị vệ nhìn thấy Vương Khả, thế nhưng cả đám chỉ có thể nhìn từ phía xa. Không có một ai dám tiến lên ngăn cản. Ánh mắt nhìn về phía Vương Khả của mọi người tràn ngập vẻ đáng tiếc, đồng thời ánh mắt khi nhìn về phía tẩm cung của vương hậu cũng vô cùng sợ hãi.
- Két két!
Vương Khả nghênh ngang đi đến trước cửa tẩm cung của vương hậu, sau đó dễ dàng đẩy cửa tẩm cung ra.
- Không thể nào, sao lại có thể tiến vào một cách dễ dàng như vậy cơ chứ?
Vẻ mặt Vương Khả có chút cổ quái, liếc mắt nhìn chung quanh, phát hiện ra không có gì nguy hiểm. Lúc này hắn mới bước chân đi vào bên trong.
Trong vương cung, ở dưới lòng đất trong tẩm cung của vương hậu có một cái địa cung âm u được phong kín.
Ở bên trong địa cung có vô số thi thể. Tình trạng của những thi thể này cực kỳ thê thảm, dường như máu tươi toàn thân bị rút ra sạch sẽ vậy. Toàn thân khô quắt lẳng lặng nằm dưới mặt đất.
Cách đó không xa có một cái hình cụ, bên trên có một nam tử tóc tai bù xù, vẻ mặt tên nam tử kia vô cùng hoảng sợ.
- Đại Thanh vương? Đại Thanh vương? Ngươi, ngươi, không ngờ ngươi lại dám lăn lộn với đám tà ma này? Không ngờ ngươi lại hóa ma? Không, không, không!
Tên tù phạm ở trên hình cụ hoảng sợ kêu lên.