Chương 94: Quá khứ của Vương Khả (1)
Phụ trách: Vô Tà Team
- Sao ta có thể nhập ma cơ chứ? Trên người của ta nào có ma khí nha? Ha ha ha ha!
Thanh Vương cười to nói.
- Đúng rồi, một tháng trước, ngươi bỗng nhiên mời chúng ta tới giúp ngươi nhập ma, lúc ấy ta còn tưởng rằng ngươi muốn tìm chết nha. Thế nhưng tại sao trong khoảng thời gian nhập ma này, ngươi lại không có một chút ma khí nào vậy? Muốn che dấu ma khí, chỉ có Ma tôn mới có thể làm tới mức hoàn hảo như vậy, sao ngươi... ?
Một tên tà ma dùng giọng khó hiểu nói.
- Ha ha ha ha!
Trong lúc cười to, mu bàn tay Thanh Vương chắp sau lưng, cũng không lên tiếng giải thích.
Cánh tay phải sau lưng của hắn không tự chủ được sờ vào một chuỗi hạt trên tay trái, nếu như Vương Khả ở đây thì nhất định hắn có thể nhận ra được. Đây chính là viên niệm châu ở trong tay U Nguyệt công chúa. Vương Khả dùng Tương Tư Châuđi tìm nó, không ngờ viên niệm châu nàylại ở trong tay Thanh Vương.
Đồng thời hắn cũng không ngờ viên niệm châu này, lại có hiệu quả che dấu ma khí.
Đám tà ma kia còn muốn hỏi thăm vài câu thì đột nhiên ở bên trong địa cung truyền đến một tràng tiếng chuông lục lạc.
- Leng keng leng keng.
Tiếng chuông lục lạc vang lên, tất cả tà ma biến sắc, ngẩng đầu nhìn về phía xa.
- Không ngờ lại có người không biết sống chết xâm nhập vào trong tẩm cung vương hậu?
Một tên tà ma trầm giọng nói.
- Phía trên có người xông vào, các ngươi trốn ở chỗ này trước đi, để ta lên đi xử lý. Hừ, để ta xem là tên thị vệ không biết sống chết nào dám xông vào bên trong? Xem ra ta giết người còn chưa đủ!
Thanh Vương lạnh lùng nói.
Chúng tà ma gật đầu một cái, Thanh Vương kiểm tra trên người một phen. Sau khi thấy không có vết máu trên người, lúc này hắn mới đạp lên trên bậc thang, đi lên khỏi địa cung ở dưới lòng đất tẩm cung.
Vương Khả đẩy cửa tẩm cung vương hậu ra, lại nhìn Tương Tư Châu trong tay, hai hàng lông mày nhíu chặt.
- Tại sao Tương Tư Châu lại chỉ ta tới chỗ này? Tại sao U Nguyệt công chúa lại ở trong tẩm cung của vương hậu Đại Thanh vương triều cơ chứ? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì mà ta không biết?
Sắc mặt Vương Khả vô cùng khó coi đi vào bên trong.
Bên trong có một cái giường hẹp to lớn, trên giường có một nữ tử nằm đó. Dường như nữ tử này bị trúng một loại dược vật nào đó, đang mê man.
Vương Khả biến sắc, dậm chân xông lên phía trước, người ôm lấy nữ tử đang hôn mê kia.
- Phù, làm ta sợ muốn chết, còn tưởng rằng là U Nguyệt công chúa trúng chiêu, còn may là không phải. Đây là vương hậu của Đại Thanh vương triều sao? Chậc chậc, không ngờ những năm ta rời khỏi Đại Thanh này, Chu Yếm kia lại đổi vương hậu.
Vương Khả thở dài một hơi lắc đầu nói.
Vương Khả nhìn vương hậu đang ngủ mê man ở trong ngực mình, hắn nhíu mày trầm tư:
- Không đúng, vương hậu bị hạ độc? Hôn mê ở trên giường? Người bên ngoài lại không dám tới gần? Cái này, rốt cuộc ai làm? Hậu cung Đại Thanh này hỗn loạn như vậy hay sao?
Vào giờ phút này, vẻ mặt Vương Khả cứng lại. Đồng thời hắn cũng cảm nhận được hình như ở bên trong phòng sát vách có người đi tới.
- Ôm đủ chưa?
Một đạo thanh lạnh lẽo xuất hiện, người cũng đi tới.
Vẻ mặt Vương Khả cứng lại, sau đó vứt vương hậu xuống giường, quay đầu nhìn về phía phát ra thanh âm.
Lại nhìn thấy Thanh Vương mặc một thân long bào, ở dưới ánh nến u ám chiếu rọi, đang chậm rãi đi về phía hắn.
- Đại Thanh vương, Chu Yếm?
Vương Khả híp mắt hỏi.
Tên Thanh Vương kia nhìn thấy Vương Khả, hai con ngươi co rụt lại, nói:
- Vương Khả? Ngươi còn dám trở về sao?
Tẩm cung của Vương hậu!
Vương hậu nằm mê man ở trên giường, Vương Khả vàĐại vương Chu Yếm của Đại Thanh lại ngồi ở một cái bàn cách đó không xa.
Lúc này hai người giống nhưbằng hữu quen biết nhiều năm, bỗng nhiên gặp lại vậy.
- Ngươi rời khỏi Đại Thanh mấy chục năm, ta còn tưởng rằng ngươi đã chết rồi!
Chu Yếm lạnh lùng nói.
- Ồ, năm đó nếu không phải ta đi nhanh thì có lẽ ta còn chết nhanh hơn.
Vương Khả cũng khó chịu nhìn về phía Chu Yếm.
- Thật không? Tại sao năm đó ngươi lại không tạo phản, sao ngươi lại có thể trốn đi được?
Chu Yếm trầm giọng nói.
Vừa nói, Chu Yếm nhấc bầu rượu ở trên bàn lên, sau đó bắt đầu rót rượu.
- Ngươi còn không biết xấu hổ nói vậy? Năm đó, chín vị vương tử dòng chính của Đại Thanh vương triều tranh đoạt với nhau. Khi đó ngươi có thân phận gì cơ chứ? Ngươi là tên vương tử yếu nhất nha! Nếu không phải có ta dốc hết lực lượng của Vương gia để giúp ngươi, giúp ngươi trổ hết tài năng, lực áp tám vị vương tử khác thì sao ngươi có thể trở thành Đại vương của Đại thanh vương triều này?
Vương Khả trợn mắt nói.
Chu Yếm bưng một chén rượu lên, đưa cho Vương Khả rồi nói:
- Thế nhưng, ngươi vẫn tạo phản!
- Con bà nó! Lúc trước Chu Yếm ngươi nói với ta thế nào chứ? Một khi ngươi trở thành chủ nhân của Đại Thanh vương triều, ngươi sẽ chia đều thiên hạ Đại Thanh này với ta, quyền thế ngang nhau! Đương nhiên, ta cũng không trông cậy vào việc ngươi có thể thực hiện lời hứa. Thế nhưng, sau khi ta giúp ngươi chiếm được vương vị, ít nhất thì ngươi cũng phải bảo hộ Vương gia giúp ta chứ? Thỏ khôn chết chó săn tiện tay nấu sao? Ngươi vẫn diệt toàn bộ Vương gia ta diệt khẩu đó thôi?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Năm đó cũng không thể trách ta! Ta cũng muốn chiếu cố Vương gia ngươi, thế nhưng ngươi không tin ta! Chu Yếm ta vẫn là người trọng tình cảm!
Chu Yếm thở dài nói.
- Trọng cảm tình? Ha ha ha ha, ngươi nói lời này mà không biết ngại hay sao? Chuyện thứ nhất sau khi thu phục Đại Thanh của ngươi chính là giết chết tám vị huynh đệ! Ngươi lo lắng bọn họ có thể vùng lên, đoạt vị một lần nữa thì ta có thể hiểu được. Thế nhưng mấy vị tỷ muội của ngươi, chẳng lẽ các nàng cũng muốn đoạt vị của ngươi hay sao? Các nàng chỉ phàn nàn hai ba câu là ngươi đã ban cho các nàng cái chết. Đó là thân nhân của ngươi! Ngươi giết bọn họ, chẳng lẽ ngươi định làm người cô đơn thật hay sao?
Vương Khả trừng mắt nhìn về phía Chu Yếm, liên tục nói.