Chương 96: Chuốc rượu
Phụ trách: Vô Tà Team
Đây cũng là lý do lúc trước đám thị vệ nghe thấy Vương Khả muốn vào tẩm cung của vương hậu là bọn hắn lập tức quay đầu bỏ chạy.
Trong hồ lô này là rượu độc, Vương Khả không biết! Năm đó Vương Khả đã đạt tới Tiên Thiên cảnh, mặc dù Chu Yếm tự tin bây giờ mình đã có thể trấn áp được đối phương. Thế nhưng, sao lại phải bỏ qua thứ mà hắn có thể sử dụng được cơ chứ? Một chén rượu độc uống vào bụng, dù là Tiên Thiên cảnh thì cũng phải chết!
Tên Vương Khả này rất là giảo hoạt, Chu Yếm còn đang lo lắng Vương Khả không chịu tiếp nhận chén rượu này. Cho nên hắn mới nói nhảm một hồi lâu với Vương Khả. Nhưng hiện tại, không ngờ Vương Khả lại nhận chén rượu từ tay hắn? Quá tốt rồi!
- Chu Yếm, ngươi không hiếu kỳ vì sao ta lại tới vương cung của ngươi sao?
Vương Khả bưng chén rượu trong tay, trầm giọng hỏi.
Vương Khả nhìn về phía niệm châu ở trên cổ tay Chu Yếm, trong lòng ngày càng lo lắng. Tại sao niệm châu của U Nguyệt công chúa lại ở trong tay Chu Yếm chứ?
- Lý do sao? Không quan trọng. Dù sao cũng đã nhiều năm rồi ta không rót rượu cho ai. Mời!
Chu Yếm nói với Vương Khả một câu.
Ta không quan tâm ngươi tới đây là có việc gì, hiện tại bổn vương có bí mật trên ngươi, ngươi đã không quá quan trọng nữa rồi, ngươi đi chết đi!
- Không được, ta có chuyện nhất định phải hỏi ngươi cho rõ!
Vương Khả lắc đầu nói.
- Chúng ta đã nhiều năm không gặp, hiện tại lại không có xung đột lợi ích, ta làm quân vương, ngươi vào tiên môn! Ngươi tới đây đương nhiên ta phải hoan nghênh, ngươi muốn hỏi ta cái gì cũng được. Thế nhưng ngươi nên uống rượu trước mới đúng nha!
Chu Yếm lắc đầu, ra vẻ thâm tình nói.
Vương Khả nhìn Chu Yếm một chút, kỳ thật hắn đã phát giác ra một chuyện. Chỉ sợ chén rượu này không đơn giản. Lão tiểu tử Chu Yếm này, chỉ cần dùng cái mông là hắn cũng biết được đối phương đang nghĩ gì... không ngừng mời mình uống rượu, chẳng lẽ bên trong có độc hay sao?
Độc? Vương Khả ta mà phải sợ sao? Ta tu luyện Đại Nhật Bất Diệt Thần công, đã dùng tất cả loại độc trong Thập Vạn Đại Sơn này mấy lần, đã sớm vạn độc bất xâm từ lâu rồi. Mặc kệ có độc hay không, ta đều không sợ!
Nghĩ vậy Vương Khả lập tức uống hết chén rượu trong tay.
Chu Yếm thấy Vương Khả uống rượu độc, ánh mắt lập tức sáng lên. Chén rượu trong tay hắn kiến huyết phong hầu, uống xong là lập tức mất mạng. Ha ha, Vương Khả, để xem ngươi có chết hay không?
- Được rồi, hiện tại tới phiên ta hỏi. Ta cũng hi vọng ngươi không nên gạt ta!
Vương Khả hít sâu một hơi, nói.
- Ồ? Ngươi không có việc gì sao?
Chu Yếm sững sờ hỏi một câu.
Chẳng lẽ độc tính còn chưa phát tác? Không có khả năng, trước đó những thị vệ được ban cái chết, chỉ cần vừa uống là lập tức mất mạng?
- Có thể có chuyện gì được chứ? Ta cũng không phải là người một chén đã say! Không phải trước kia ta từng uống rượu với ngươi hay sao? Tửu lượng của ta thế nào ngươi còn không biết sao?
Vương Khả cau mày nói.
Vương Khả vạn độc bất xâm, độc trong chén rượu vừa rồi so với độc mà hắn dùng để luyện công kém xa. Kém đến mức Vương Khả không phát giác ra được ở bên trong có độc.
Nhưng cảnh này làm cho Chu Yếm không thể nào hiểu được, chuyện này không có khả năng?
- Tiếp, ta lại rót cho ngươi một ly!
Chu Yếm lập tức rót cho Vương Khả một chén rượu nữa.
- Chu Yếm, ngươi làm vậy là có ý gì?
Vương Khả cau mày nói.
- Uống, uống xong rồi lại nói tiếp!
Chu Yếm vội vàng nói.
Sắc mặt Vương Khả trầm xuống, nhưng bởi vì hi vọng Chu Yếm có thể nói rõ nguyên do cho mình, cho nên cuối cùng hắn cũng không cự tuyệt đối phương mà lập tức uống rượu.
Vẫn không có chuyện gì xảy ra!
Chu Yếm cầm bầu rượu, khuôn mặt cứng ngắc. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Vì sao Vương Khả lại không có việc gì? Hạc đỉnh hồng của ta không có độc dược hay sao?
Chẳng lẽ, chẳng lẽ rượu trong tay ta đã bị vương hậu đổi rồi sao?
Nhất định là vậy, nhất định là vương hậu không biết tình huống, đã đổi bầu rượu này của ta thành rượu bình thường. Nữ nhân ngu xuẩn này, không phải ta đã nói qua với nàng rồi sao? Không nên động vào bầu rượu này, không nên động vào bầu rượu này thì nàng lại đi đổi rượu của ta? Nữ nhân ngu xuẩn, ngu xuẩn!
- Chu Yếm, ta muốn hỏi ngươi một chút chuyện, sao ngươi lại muốn chuốc rượu cho ta vậy? Lại nói, ngươi luôn ép ta uống, sao ngươi lại không uống? Ngươi có ý đồ gì?
Vương Khả trầm giọng nói.
- Có thể có ý đồ gì chứ? Nhiều năm không gặp, mặc dù năm đó có mâu thuẫn, nhưng bây giờ ta cũng là một người cô đơn lạnh lẽo. Chung quanh không có một ai có thể tâm sự. Có thể nhìn thấy hảo hữu ngày xưa trở về, lại có thể bình thản nói chuyện, trong lòng có chút cao hứng cho nên mới mời ngươi uống nhiều rượu như vậy. Nào, để ta tiếp rượu ngươi! Chúng ta vừa uống vừa trò chuyện, ngươi tìm ta có chuyện gì, hai huynh đệ chúng ta có cái gì mà không thể nói cơ chứ?
Chu Yếm cười, cũng rót cho mình và Vương Khả một chén.
- Ta đến đây không phải là để uống rượu, hôm nay ta tới đây là có việc thật! Ta cũng muốn hỏi rõ ngươi vài chuyện, thế nhưng nếu như ngươi không nói cho ta biết thì đừng trách ta không nể tình!
Vương Khả hít sâu một hơi nói.
Vừa nói, Vương Khả lại uống một hớp rượu.
- Muốn hỏi cái gì? Ngươi cứ nói xem, lần này ngươi trở về là có mục đích gì? Lại còn bí mật vào cung như vậy?
Chu Yếm nhíu mày thử dò xét.
Trong lúc thăm dò, Chu Yếm cũng uống một hớp rượu trong chén.
- Ta muốn hỏi, xâu niệm châu này ngươi lấy ở đâu?
Vương Khả chỉ niệm châu trên cổ tay Chu Yếm rồi trầm giọng nói.
Câu hỏi này khiến cho Chu Yếm đột nhiên biến sắc, đây là bí mật lớn nhất của bản thân hắn. Chuỗi niệm châu này có thể che dấu ma khí của bản thân hắn, giúp cho mọi người không biết hắn đã bị nhập ma, tại sao Vương Khả lại hỏi tới chuỗi niệm châu này cơ chứ?
Tầm quan trọng của chuỗi niệm châu này không cần nói cũng biết, ai dám tìm hiểu thì nhất định người đó sẽ phải chết, bất kể là ai cũng vậy! Vương Khả lại càng không được!
Trong nháy mắt, Chu Yếm nổi lên sát niệm, không muốn nói nhảm nhiều với Vương Khả nữa.