Bất Hủ Đại Hoàng Đế

Chương 149: Xóm Nghèo

Chương 149: Xóm Nghèo




Dương Mộc cưỡi trên lưng ngựa, chậm rãi ung dung đi giữa đường, bốn phía là tầng tầng hộ vệ.

Một chút bách tính ở trên lầu cao nhìn xuống, thấy rất rõ ràng.

Lập tức, hình tượng thân dân của Dương Mộc đã in sâu vào lòng bách tính.

Thời gian dần qua, cố sự hắn từng cải trang vi hành, dương thiện trừ ác cũng được người ta nhắc tới.

Không thể không nói, ở trung tâm chính trị Trịnh thành, mỗi một lời nói hành động của Hoàng Đế đều được mọi người chú ý đến, sau đó nhanh chóng chuyển hóa thành hiệu ứng chính trị.

Mặc dù quần thể chính trị dân chúng vẫn luôn bị giới thống trị bỏ sót.

Lúc này Dương Mộc cảm giác mình giống như một vị Trạng nguyên lang vừa trúng cử đi dạo phố, cưỡi ngựa để người khác chiêm ngưỡng.

Trên đường đi, Dương Mộc vừa du lãm vừa nghe Khổng Thượng Hiền giới thiệu, bao gồm nhân khẩu của Trịnh thành, phân bố quý tộc trong thành, phạm vi thế lực chủ yếu của quý tộc...

Vì Khổng Thượng Hiền rất rõ ràng, trong chiến lược được định ra, dân chúng Trịnh Quốc sẽ được đối xử bình đẳng như người dân Thương Quốc, còn những quý tộc kia thì sẽ không dễ chịu.

Hơn nữa, trong thời gian ngắn khẳng định những quý tộc ấy phải xuất huyết một lần. Bởi vì chỉ dựa vào một trăm vạn lượng bạc đoạt được khi công thành không đủ để khao thưởng tướng sĩ và kiến thiết quân đội. Dù sao những quý tộc kia cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, làm thịt đau một chút cũng coi như vì dân trừ hại.

- Lần này tạm thời không động đến gia tộc mấy tướng lĩnh trong nghĩa quân, sau đó sẽ chậm rãi cân bằng… Còn nữa, không phải tối nay còn có yến hội sao? Khi các thế gia đại tộc kia tiến cung phải lưu ý một chút, lễ vật không nặng thì ghi lại, trẫm sẽ làm thịt đau hơn một chút. Còn lại khanh và Vệ Trung Toàn thương lượng tự xử lý.

- Vi thần tuân chỉ!

Khổng Thượng Hiền gật đầu xác nhận, đương nhiên hắn hiểu câu tự xử lý là có ý gì. Kiểu gì cũng phải dằn mặt những quý tộc kia một chút, cho bọn họ nhớ cho kỹ, sau này làm việc cũng dễ.

Được Khổng Thượng Hiền hướng dẫn, Dương Mộc tuần sát đến con phố quý tộc Trịnh thành. Nhà nào nhà nấy quy mô hùng vĩ, trạch viện khí phái hào hoa xa xỉ làm hắn khẽ lắc đầu.

Cửa son rượu thịt ôi, ngoài đường đầy xác đói!

Trong thành có rất nhiều nơi phòng ở thấp bé, khắp nơi đều có kẻ lang thang quần áo rách tả tơi. Nhưng đình viện nào của đám quý tộc kia cũng trang trí xa hoa, chênh lệch giàu nghèo khác nhau như ngày với đêm, không khác gì Thương Quốc trước kia.

Sau đó, đoàn người tuần sát ra đến ngoại thành.

Nói là ngoại thành, thực ra không có tường vây ngăn cản, chỉ là căn cứ vào kiến trúc và nhân khẩu mà chia ra thôi.

Nội thành là nhà của quý tộc, tiểu phú, cửa hàng cao cấp và chỗ ăn chơi.

Ngoài thành là nơi của bình dân, đều là làm công cho nhà giàu, làm những công việc bẩn thỉu cực nhọc.

Dương Mộc cũng hơi mệt mỏi, xuống khỏi lưng ngựa. Khi thấy một cậu nhóc đang nhìn dáo dác thì thấy thú vị, bèn đi tới sờ sờ đầu hắn.

Lúc này có một vị phụ nhân chạy tới, hẳn là mẫu thân cậu nhóc này. Khi thấy Dương Mộc sờ đầu con trai mình thì choáng váng.

- Đứa nhỏ này gầy giơ xương, xanh xao vàng vọt, có phải không được ăn no?

Dương Mộc ngẩng đầu nhìn phụ nhân kia.

Phụ nhân kia vẫn ngẩn ra, còn chưa lấy lại được tinh thần, lắp bắp mãi không dám nói gì.

- Bệ Hạ đang hỏi ngươi đấy, mau trả lời đi!

Thẩm An bên cạnh bực mình ra sức nháy mắt cho phụ nhân.

Dương Mộc trừng mắt với Thẩm An.

Người sau vội im bặt. Lúc này mới nhớ tới tính khí của Hoàng Đế Bệ Hạ, hoặc là tra hỏi không tha, hoặc là không cho phép người khác xen mồm.

Phụ nhân rất căng thẳng, e ngại nhìn Dương Mộc. Lúc này nàng đã quên mất lời đồn về Hoàng Đế Thương Quốc, chỉ biết trước mắt mình là một vị quý tộc có địa vị còn cao hơn cả đại lão gia, lại ở ngay gần như vậy, khiến cho nàng không thở nổi.

Hít sâu mấy hơi nàng mới dần lấy lại được tinh thần, run rẩy đáp:

- Dân… Dân phụ… không biết…

Khẩn trương như vậy sao…

Dương Mộc đổi cách khác:

- Mỗi tháng nhà các ngươi có thể kiếm được bao nhiêu tiền?

- Sáu trăm tiền.

Nàng ta nhát gan trả lời.

Sáu trăm…

Một lượng bạc là một ngàn đồng tiền.

Sáu trăm tiền, còn không đủ một lượng. Nếu tính ra một năm nhà phụ nhân này chỉ thu được khoảng bảy lượng bạc, một nhà năm miệng ăn, ngoài thuế má thượng vàng hạ cám thì thực sự không giữ lại được đến bốn lượng bạc.

- Trong nhà các ngươi có mấy người?

- Tám người.

Dương Mộc nhíu mày. Dựa theo tỷ lệ thuế thân của Trịnh Quốc thì một năm nhà này giữ lại được ba lượng bạc đã là không tệ rồi.

Đây là ảnh hưởng của thuế thân tới tình trạng kinh tế của một gia đình. Nếu ở Thương Quốc, gia đình này một năm có thể giữ được năm lượng bạc, nếu các nàng không làm ruộng vậy thì không có thuế ruộng, từ đó thậm chí còn không cần nộp thuế, tất cả bảy lượng bạc kiếm được đều là của mình.

- Sáu người…

Đột nhiên phụ nhân kia ngập ngừng sửa lại.

Sáu người? Sao lại sửa lại rồi?

Khi Dương Mộc còn đang không hiểu gì, một tiểu thái giám bên cạnh lại gần bẩm báo. Hắn đã tra rõ gia cảnh phụ nhân này, vì không nộp nổi thuế má nên hai tháng trước có một đứa trẻ mới sinh không lâu bị chết đuối, lại còn bán đi một đứa con gái mười ba tuổi.

Cho nên, thực sự thì trong nhà phụ nhân này chỉ có sáu người thôi.

- Ôi…

Dương Mộc thở dài một hơi.

- Thẩm An, lấy chút bạc cho các nàng đi, để nàng mua chút đồ ăn, an ổn vượt qua mùa đông này. Chờ sang năm… sang năm tất cả sẽ khá hơn.

Nghe vậy, Thẩm An móc ra một túi tiền nhỏ, lấy ra một thỏi bạc đặt vào tay phụ nhân vẫn đang ngơ ngác kia.

Dương Mộc không nói gì nữa, được một đám hộ vệ mở đường, tự mình đi tuần thăm xóm nghèo, trong lòng đủ loại cảm xúc.

Ở Trịnh Quốc đâu chỉ có một nhà thế này? Nói là ngàn ngàn vạn vạn cũng không đủ.

Quý tộc bóc lột quá nghiêm trọng, tệ nạn trăm năm kéo dài lâu ngày, càng diệt sạch nhân tính hơn cả Thương Quốc.

Mặc dù biết miễn giảm thuế phú không phải kế sách lâu dài, nhưng Dương Mộc vẫn không nhịn được muốn giúp bọn họ một chút. Thế là trước mặt mọi người, hắn tuyên bố Hoàng Đế Trịnh Quốc sẽ nghe lời mình, từng bước phổ biến ba đại chính lệnh ở Trịnh Quốc. Sau ngày hôm nay, dân chúng Trịnh Quốc sẽ được hưởng đãi ngộ giống như bách tính Thương Quốc.

Tin tức này truyền ra lập tức đưa tới sóng to gió lớn.

Lão bách tính Trịnh thành mừng rỡ như điên, bầu không khí trở nên vui mừng rực rỡ không kém khi Dương Mộc mới vào thành.

So ra, quân Thương và Dương Mộc vào thành là sự chờ mong của dân chúng, thì hiện tại sự chờ mong này đã trở thành hiện thực.

Giống như lúc trước, khi ba đại chính lệnh được tuyên bố ở Thương Quốc, trong thành đều sôi trào, sự vui mừng như hải dương, các nơi dậy lên từng làn sóng hoan hô.

Đương nhiên, còn có một điểm Dương Mộc không nghĩ tới. Đó là trong quá trình truyền tin xuất hiện một lời đồn.

Ví dụ như cảnh nội Trịnh Quốc cũng sẽ giống Thương Quốc, phụ cấp cho dân chúng cùng khổ, dân chúng cũng có thể đọc sách biết chữ làm quan.

Dương Mộc lập tức hạ lệnh bác bỏ. Nói đùa, nếu lời đồn này khuếch tán ra ngoài sẽ cực kỳ phiền toái. Nhân khẩu Trịnh Quốc gấp mấy lần Thương Quốc, nếu cũng dốc hết vốn liếng ra phụ cấp không phải sẽ xuất huyết sao?

Dù không tính đến chi phí cũng phải suy tính đến lạm phát. Dân chúng lập tức có được nhiều bạc như vậy, khẳng định sẽ có một phần rất lớn được dùng để giải quyết vấn đề no ấm, sức sản xuất không tăng, từ đó đẩy cao giá hàng hóa, kết quả vẫn là dân chúng không được lợi.

Còn học chữ làm quan. Trước khi vấn đề các quý tộc được xử lý tốt, Dương Mộc không muốn khơi ra sớm như vậy. Bồi dưỡng quan viên phải bắt đầu từ Thương Quốc, từng bước đưa quan viên Thương Quốc đến thay thế quan viên Trịnh Quốc ở các tòa thành quan trọng.

Nhưng sau khi bác bỏ tin tức, Dương Mộc cũng để ý tới những lời dư luận dân gian truyền bá.


Trang 76# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất