Chương 154: Hoàng Hậu Bại Lộ
Trên thực tế tin tức Thương Quốc đại thắng đã truyền khắp Thương Quốc từ mấy ngày trước.
Tất cả quan viên và dân chúng đều ra nghênh đón ở hai bên đường.
So với lần trước trở về từ Thân Quốc thì bầu không khí lần này hoan nghênh hơn nhiều.
Lần trước, dân chúng là vì binh sĩ lập công trở về mà ăn mừng, đánh bại được Trịnh Quân thì sau này sẽ không phải lo lắng vụ thu bị quấy rầy nữa.
Mà lần này, còn có một ít lòng yêu nước ở bên trong.
Cuộc sống sinh hoạt tăng cao, vô hình trung khiến cho đời sống tinh thần của dân chúng càng thêm phong phú. Sau khi thu hoạch xong mọi người đều có được một khoảng thời gian rảnh rỗi, có không ít người đã đi học thêm, ở phương diện tinh thần tuy không thể nói là bay vọt về chất nhưng đối với một ít chuyện chính trị thì đã có thể hiểu được. Ngày thường một đám người đều tụ tập một chỗ, nói tới mức nước miếng văng tung tóe.
Một cách tự nhiên, tình cảm yêu nước dần dần tăng vọt.
Vì thế, việc đánh chiếm được một quốc gia đã khiến cho nội tâm của mỗi một người dân đều kiêu ngạo, ngày vương sư khải hoàn trở về tất cả bách tính đều hoan hô nhảy nhót.
Các cấp quan viên lấy Phạm Hoành Tể dẫn đầu đã sớm chờ ở trước cửa Hoàng thành, dọn xong tế đàn, chờ sau khi loan giá của Dương Mộc tới sẽ lên đài tế trời.
Tất cả sự vui mừng của quan viên và quý tộc đều xuất phát từ nội tâm. Mặc dù hiện tại đối với các quý tộc thì công thành đoạt đất đã chẳng có bao nhiêu mỡ có thể mò được, thế nhưng thực lực của Trịnh Quốc quả thực là quá lớn, một nơi lớn như vậy không thể yên tâm giao cho quý tộc Trịnh Quốc cai quản được, vì thế Hoàng Đế sẽ giao việc đó cho quý tộc trong nước mà mình tin tưởng hơn.
Điều này làm cho bọn họ chiếm được lợi ích đồng thời cũng ăn vào một viên thuốc an thần.
Dù sao, hiện tại việc Hoàng Đế bệ hạ cần làm nhất không phải là chèn ép quý tộc Thương Quốc mà là quý tộc Trịnh Quốc.
Cung nữ và thái giám rất bận rộn, đều đang chuẩn bị để Hoàng Đế hồi cung. Sau khi Dương Mộc xuống loan giá, một khắc khi bước xuống mặt đất thì bốn phía chính là một mảnh sơn hô biển gầm vạn tuế.
Tuyên chỉ, tế trời, ngợi khen một hồi! Tất cả quy trình lần lượt được thực hiện, không có gì mới cả, còn nhàm chán hơn so với lần trở về từ Thân Quốc trước đó.
Mới vừa trở lại Tử Thần điện quen thuộc, hắn liền phát hiện một vấn đề.
- Hoàng Hậu sao lại không tới?
Dương Mộc hỏi Thẩm An. Là một thiếp thân thái giám, Thẩm An là người đầu tiên trở lại trong cung để sắp xếp tất cả công việc, chắc hẳn cũng sẽ thông báo cho Hoàng Hậu chuyện này. Lấy quan hệ hiện nay của Dương Mộc và Hoàng Hậu, dù cho nàng không bãi giá tiếp đón ở ngoài cung, thì cũng phải gặp ở Tử Thần điện chứ.
Mà hiện tại, một bóng người cũng không thấy.
Sẽ không phải là không được thông báo chứ?
- Chuyện này…
Thẩm An muốn nói lại thôi, sau đó nhỏ giọng nói:
- Trước tiên Bệ hạ vẫn nên đi Ý Nhân cung nhìn một chút, Hoàng hậu nương nương hiện đang ở chỗ của Thái Hậu nương nương.
- Ở chỗ của mẫu hậu?
Dương Mộc kinh ngạc thốt lên một tiếng. Chuyện này rất kỳ quái, Hoàng Hậu không đến thì thôi, ngay cả Thái Hậu luôn quan tâm mình cũng vẫn còn ở lại Ý Nhân cung?
Một đôi mẹ chồng nàng dâu, sẽ xảy ra vấn đề gì đây?
Tò mò, Dương Mộc liền bãi giá đến Ý Nhân cung. Sau khi tiến vào trong cung thì phát hiện cung nữ và thái dám dọc theo đường đều nơm nớp lo sợ, cúi đầu, ánh mắt né tránh.
Bầu không khí có chút không đúng rồi?
Xảy ra chuyện gì?
Mang theo tâm tình nghi ngờ, Dương Mộc tiến vào trong cung điện. Thẩm An vừa mới chuẩn bị thông báo đã thấy Thái Hậu đang ngồi ở giữa đại điện, sắc mặt khó coi.
Thẩm An lén lút nhìn Dương Mộc một cái, cuối cùng vẫn không dám lên tiếng.
Dương Mộc cũng có chút quái dị. Ngươi là nô tài, chuyện thông báo không phải là theo như phép tắc sao, dù cho sắc mặt Thái Hậu có không tốt, nhưng cũng nên báo một tiếng chứ?
Sau đó nhìn lên, chính hắn cũng sửng sốt.
Thái hậu đúng là đang ngồi ở giữa đại điện, vẻ mặt âm trầm.
Mà Hoàng Hậu lại đang quỳ gối ở bên trong.
Ba!
Ba!
Ba!
Từng tiếng vang thanh thúy truyền đến. Chỉ thấy ở một bên khác, Lục Nhi đang quỳ gối rồi bị một tên giám bạt tai. Lục Nhi cũng không dám kêu tiếng nào, mặt đã sưng phù lên, khóe miệng tràn ra máu tươi, nhìn qua vô cùng thê thảm.
Chuyện gì thế này?
Dương Mộc đang muốn hỏi Thẩm An, lại nghe thấy Thái Hậu mở miệng.
- Bệ hạ, ngài đã trở về.
Ngữ khí của Thái Hậu rất lạnh.
- Hài nhi đại thắng trở về, hôm nay chính là ngày khải hoàn trở về, tới để bái kiến mẫu hậu.
Dương Mộc cung kính cúi đầu, sau đó nghi ngờ nói:
- Hài nhi khải hoàn về triều chính là việc đại hỉ, mẫu hậu vì sao lại không vui như vậy? Còn có Hoàng Hậu, này...
- Ai gia biết ngài muốn hỏi cái gì, Hoàng Hậu tại sao lại quỳ ở đây đúng không?
Thái hậu hừ lạnh, mặt âm trầm nói:
- Đường đường là Hoàng Hậu một quốc gia lại dám khi quân, dám nói chính mình mang long thai, chẳng lẽ không nên phạt sao?
Trong lòng Dương Mộc chấn động, lập tức liền rõ ràng.
Lúc trước vì để thuyết phục Thái Hậu nên hắn đã nói dối là Hoàng Hậu đã có thai, khiến cho Thái Hậu rất cao hứng, mà Hoàng Hậu cũng đoán được tâm tư của Dương Mộc nên chủ động phối hợp.
Chỉ bằng lý do này mà hai tháng qua Dương Mộc không những ít đi rất nhiều chuyện phiền toái, còn khiến Thái Hậu thật cao hứng, mỗi ngày hỏi han ân cần đối với Hoàng Hậu, tự mình sắc thuốc nấu cháo, quan hệ mẹ chồng nàng dâu cực kỳ hoà thuận, quả thực chính là đại gia đình hạnh phúc.
Không nghĩ tới, sự việc vẫn là bại lộ.
Sau khi biết tất cả những thứ này đều là nói dối, với một người luôn muốn ôm tiểu tôn tử như Thái Hậu thì nổi giận không nhịn nổi, tâm tình trực tiếp từ đám mây ngã vào thâm cốc.
Vốn ấn tượng của Thái Hậu đối với Hoàng Hậu đã không hề tốt đẹp gì, một lòng muốn khuyên Dương Mộc phế bỏ, sau đó sắc lập Nặc Phi.
Nhưng lại nghe nói Hoàng Hậu có thai liền lập tức chuyển biến thái độ, muốn cho vị trí trưởng tôn không xảy ra vấn đề gì.
Có thể nói, đoạn quan hệ mẹ chồng nàng dây nhìn như hoà thuận này hoàn toàn dựa vào một lời nói dối.
Mà hiện tại lời nói dối đã bị vạch trần, lửa giận của Thái Hậu cũng có thể tưởng tượng được. Không khác nào tận mắt thấy tôn tử của mình đột nhiên biến mất, trong lúc nhất thời khó có thể tiếp thu.
Đương nhiên thái hậu cũng không ngốc, biết rõ đạo lý một cây làm chẳng nên non, vì thế tự mình đến kính sự phòng tìm ghi chép thị tẩm. Lúc này phát hiện mấy ngày trước lúc xuất chinh Dương Mộc còn ở lại Dục Linh Cung mấy đêm… Biết Hoàng Hậu đang mang thai, còn ngủ lại Dục Linh Cung?
Không nghi ngờ, kẻ chủ mưu Dương Mộc đã bại lộ.
Thái hậu cũng rất có chừng mực, biết Dương Mộc là Hoàng đế của một quốc gia nên không thể răn dạy, liền đem tất cả lửa giận đều phát tiết ở trên người Hoàng Hậu.
Ngày hôm đó, Hoàng Hậu liền được triệu vào Ý Nhân cung, bị trách phạt quỳ.
Tới hôm nay mới thôi, đã quỳ năm ngày rồi.
- Mẫu hậu, trong này có phải là có hiểu lầm gì đó?
Con ngươi của Dương Mộc đảo một vòng, nói:
- Hoàng Hậu có thai hay không còn cần phải kiểm tra. Lúc trước hài nhi thấy Hoàng Hậu nôn mửa, vì thế lầm tưởng là Hoàng Hậu mang long thai. Tất cả là hài nhi sai… Huống hồ, làm sao mẫu hậu biết nàng không mang thai? Vạn nhất thật sự đang mang thai, tổn thương thân thể thì làm sao bây giờ? Linh Nhi, nhanh đi đỡ Hoàng Hậu đứng lên.
- Hừ!
Thái Hậu hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nói:
- Ai gia đã để thái y kiểm tra nhiều lần, không có bất kỳ dấu hiệu mang thai nào. Còn nữa, nàng mang long thai hay không thì chính mình nên rõ ràng nhất, bằng không thì sẽ không mỗi sáng sớm đều làm ầm ĩ ở trong sân.
Mỗi sáng sớm làm ầm ĩ ở trong sân… Chắc là luyện công rồi?
Thì ra là do vậy…
Trang 78# 2