Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 177: Mới Đến Nam Hoang!

Hôm này dù Văn Khái Thương có hay không có nghiên cứu ra bí ẩn bên trong này, Mông Vũ Thành hắn cũng phải đưa Văn Khái Thương này trở lại Vương Phủ. Vương gia bên kia là đang có một cái nan đề quan trọng cần đến vị này Văn Khái Thương trợ giúp, không về không được.

"Haiz..! Có thể nhìn ra! Nhưng không thể nào thấu hiểu!"

Nghe Mông Vũ Thành lời nói, đang chăm chú nhìn lên Cổ Văn trên bức tường đá trên kia Văn Khái Thương thu hồi lại ánh mắt, thở dài một tiếng lên tiếng trả lời.

Nơi đây họa tiết hoa văn không phải là Cổ Văn gì, nó là một loại Trận Văn, là Trận Pháp Trận Văn, dựa trên cổ thư về Trận Pháp hắn xem qua, có thể suy đoán được đây là Truyền Tống Trận Trận Văn.

Nhưng mà nhìn ra được cũng vô ích, cấp bậc của loại Trận Văn này quá cao, Truyền Tống Trận này có khả năng vượt lên Lục Giai trong truyền thuyết, lấy hắn chỉ có Tứ Giai Trận Pháp Sư, lại ngay cả cấp thấp nhất Truyền Tống Trận hắn cũng không có làm ra được, là không thể nào hiểu được Trận Văn kia thế nào.

"Vậy ngài có thể sử dụng được nó hay không?" Mông Vũ Thành là không có quan tâm đến tiếng thở dài của Văn Khái Thương, hắn chỉ nghe ra Văn Khái Thương có thể nhận ra loại đồ án này, như vậy là được rồi.

Đồ án này đã ám ảnh Mông Vũ Thành hắn suốt ba năm trời, từ trong minh minh, hắn cảm nhận đây là có một bí mật to lớn, chỉ cần đem nó phá giải, tìm ra được căn nguyên, sử dụng nó, liền sẽ đối với lại gia tộc bọn họ cũng như gia tộc chủ tử mình hết sức là trọng đại, ngày nào chưa tìm ra được nó, ngày đó hắn vẫn còn là bức rứt không yên.

"Mông Tướng Quân! Trong tay của ngài có Trung Phẩm Linh Thạch phải không?" Văn Khái Thương không có trả lời Mông Vũ Thành, hắn là chuyển qua hỏi Mông Vũ Thành một chuyện khác

"Văn Tông Sư! Nơi đây tôi có ba ngàn Trung Phẩm Linh Thạch! Nếu cần ngài cứ việc cầm lấy!" Mông Vũ Thành nghe Văn Khái Thương nói đến Trung Phẩm Linh Thạch, liền rất là hào sảng lấy ra bên trong Túi Không Gian ba ngàn viên đưa cho Văn Khái Thương.

Trung Phẩm Linh Thạch, đối với lại Yêu Tông cảnh như hắn là nguồn tài nguyên hết sức trọng yếu, có càng nhiều đối với lại hắn càng tốt, như vậy hắn mới có thể có hy vọng đột phá Yêu Vương cường giả. Nhưng vì cái chấp niệm trong lòng này của mình, hắn hoàn toàn có thể buông bỏ Trung Phẩm Linh Thạch cũng không có sao, miễn là có thể phá giải được bí mật bên trong là được rồi.

"Ba ngàn viên sao.?"

Văn Khái Thương nhìn xung quanh mình một đám Trung Phẩm Linh Thạch phát ra linh khí cực kỳ nồng đậm, hơn cả chục lần so với lại Hạ Phẩm Linh Thạch, Không khỏi nhíu mày lên tiếng.

"Văn Đại Sư! Thật là xin lỗi! Tôi mới đột phá Yêu Tông cửu trọng hậu kỳ không lâu...nên...!"

Nhìn thần sắc không đúng của Văn Khái Thương, Mông Vũ Thành cũng có thể đoán được là Văn Khái Thương chê Trung Phẩm Linh Thạch mà mình đưa ra vừa rồi không được nhiều. Hắn thật sự là có chút xấu hổ.



Trước đây trong tay của hắn đúng là có vài vạn viên Trung Phẩm Linh Thạch, nhưng là vì hắn phải dùng nó để mà đột phá Yêu Tông cửu trọng hậu kỳ, nên trong tay của hắn không còn bao nhiêu cả, đây cũng là điều đáng tiếc.

Cũng là tại Đại Hán Vương Quốc của hắn không có quá nhiều Trung Phẩm Linh Thạch mạch khoáng như Hoa Mỹ Vương Quốc bên kia, nếu như không, lấy hắn thân là Đại Tướng Quân, là trọng thần triều đình, sẽ không phải chỉ có nhiêu đây Trung Phẩm Linh Thạch.

"Ân..! Không có sao...?".

Văn Khái Thương phất tay lên, từ bên trong Túi Không Gian của mình lấy ra thêm một đám Trung Phẩm Linh Thạch nữa, nhàn nhạt đối với lại Mông Vũ Thành nói.

'Bảy ngàn Trung Phẩm Linh Thạch! Trận Pháp Sư chức nghiệp đúng thật sự là quá giàu có!" Nhìn đến Văn Khái Thương Không nhíu mày một chút khi lấy ra bảy ngàn viên Trung Phẩm Linh Thạch, Mông Vũ Thành không khỏi líu lưỡi.

Hắn có thể lấy ra mấy ngàn Trung Phẩm Linh Thạch, đó là vì hắn thân cư địa vị cao, trong tay nắm lấy binh quyền, còn là gia tộc phía sau chống đỡ, nhưng thật sự ra mà nói là không được nhiều.

Trong khi cái này Văn Khái Thương, tứ cố vô thân, nhưng động một cái liền xuất ra bảy ngàn Trung Phẩm Linh Thạch, đúng thật sự là tài đại khí thô mà.

"Ầm ầm...Ầm ầm..Ầm ầm..!".

"Có nguy hiểm...Văn đại sư cẩn thận..!"

Dị biến xảy ra, khi Văn Khái Thương đưa mười ngàn Trung Phẩm Linh Thạch vào bên trong Truyền Tống Trận kia, Truyền Tống Trận liền phát ra một loại quang mang khiếp nhân, hai người Mông Vũ Thành còn chưa kịp vui mừng, liền là bị loại kia ánh sáng năng lượng công kích, đứng mũi chịu xào đầu tiên Văn Khái Thương bị đánh bay ra xa, Không rõ sinh tử.

"A....Phốc....Phốc....!".

"Thật ra là có chuyện gì?"


Sau khi phun ra vài ngụm máu tươi, Mông Vũ Thành hết nhìn Truyền Tống Trận bên kia, đến nhìn đã không còn khí tức gì Văn Khái Thương, cực độ giận dữ lên tiếng.

Mông Vũ Thành đứng tại bên ngoài, Không có trực tiếp bị công kích, nhưng khí tức kia phát ra, cũng làm cho hắn bị thương không nhẹ, như không phải khôi giáp hắn mang là tổ tiên truyền lại mà nói, hắn liền đã chết mất rồi.

Còn bên kia Văn Khái Thương, tu vi không bằng hắn, bảo hộ cũng là kém xa, lại đứng tại trung tâm công kích, ông ta còn sống mới là quái sự.

Hiện tại, Văn Khái Thương đã chết, như thế, chuyện này liền là phiền toái ghê gớm lắm, Văn Khái Thương không những là thành viên của Trận Pháp Sư công hội, y còn là khách khanh của Doanh Vương Phủ, được Doanh Vương Gia hết sức kính trọng, tôn kính.

Như mà tin tức Văn Khái Thương chết truyền trở lại Vương Phủ, không cần nghĩ cũng biết Vương Gia sẽ giận dữ đến cái nào trình độ, còn Mông Vũ Thành hắn bảo hộ thất trách, cái này trách nhiệm, hắn sẽ phải lãnh đủ.

"Ầm ầm..!"

"Lại có chuyện gì nữa..?"

Đang nghĩ làm sao khi trở lại Vương Phủ sẽ không có bị Vương gia trách phạt quá nặng, chấn động bên kia Truyền Tống Trận làm cho Mông Vũ Thành chú ý đến.

Cái Truyền Tống Trận này, diệt đi một mình Văn Khái Thương còn chưa đủ, không lẽ còn muốn đem cái mạng hắn diệt đi luôn hay là sao?

"Ầm ầm...Xẹt...! Phốc....!".

"Thế gian này...! Còn có người con gái đẹp như thế này sao?"

Mông Vũ Thành đang muốn xem bên kia Truyền Tống Trận sẽ có dị biến gì xảy ra, đúng thật sự như hắn muốn, là có chuyện thật, không chỉ một chuyện mà là hai chuyện, thứ nhất là cái Truyền Tống Trận quái quỷ kia không hiểu vì lý do gì phát nỗ đi ra, chưa có hết, trước khi phát nổ, từ bên trong Truyền Tống Trận là xuất hiện một người, là một vị cô nương tầm mười tám mười chín tuổi.

Nhìn thấy cô gái này, dù trải qua nhiều trận mạt, gặp qua không biết bao nhiêu cô nương xinh đẹp, cũng là không khỏi ngẩn ngơ.


Đẹp! Thật sự quá đẹp, một tà hồng nhạt y phục tung bay, một gương mặt cân đối đến tuyệt mỹ, làn da trắng hơn sữa dê, mái tóc nàng dài đến tận hông, đôi hàng lông mày lá liễu, mỗi khi nàng khẽ nhíu mày, cũng là làm cho trái tim của hắn xao xuyến, bất kỳ một cử động nào, cũng liền phát ra một loại cao quý thánh khiết không người có thể với tới.

Đây là người con gái xinh đẹp nhất hắn từng trông thấy, dù là vị Đại Hán Công Chúa mà hắn từng có vinh hạnh gặp qua kia, hắn thấy vẫn không thể sánh với vị cô nương này.


"Khụ...Phốc...!"

"Ngu Tư Ân! Chị giỏi lắm, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho chị!" Chu Tử Yên từ bên trong một loại hình cổ xưa Truyền Tống Trận đi ra, thân thể kinh chấn một cái, phun ra thật nhiều huyết tương, quay lại nhìn bên kia Truyền Tống Trận hận hận lên tiếng.

Con đàn bà điên Ngu Tư Ân kia, đưa cho nàng địa đồ Viễn Cổ Truyền Tống Trận, nàng cũng nghĩ đây là loại rất ngon lành gì. Nào ngờ không phải.

Sau khi bỏ Thượng Phẩm Linh Thạch đi vào, giữa đường Truyền Tống Trận xảy ra dị biến, làm nàng lưu lạc tại không gian loạn lưu không có lối thoát, bị vô tận cương phong cùng không gian phong bạo hành hạ, như không phải Chu Tử Yên nàng xuất thân là Luyện Khí gia tộc, bên trong Nhẫn Trữ Vật bảo vật phòng thân không có thiếu, nàng liền đã chết mất xác bên trong kia mất rồi.

Dù là thế, tất cả tài nguyên tích lũy bao nhiêu năm cũng từ đó trôi theo dòng nước, trừ một chiếc Phi Chu với lại Tiểu Vũ đi theo nàng ra, nàng hiện tại không còn cái gì cả.

"Khụ..Ân..Đau quá...! Thực lực của mình....?"

Cơn đau đớn toàn thân một lần nữa kéo đến, Chu Tử Yên muốn vận chuyển Nguyên Lực đem thương thế trấn áp lại, nhưng nàng ngạc nhiên phát hiện, thực lực của mình liền biến đi đâu mất, nàng không còn tụ được bất kỳ Nguyên Lực nào nữa cả.

"Cũng là Ngu Tư Ân đáng chết kia hại mình!"

Ngẫm nghĩ một chút, Chu Tử Yên liền đã tìm ra được nguyên nhân, đây là nàng tại trong đường hầm không gian kia bị cương phong đánh trúng mà nên, nội thương hiện tại không hề nhẹ, ngay cả Nguyên Lực cũng không còn lại chút gì.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất