Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 622: Phong Hoa Lâu


Nhưng giờ Chu Tử Yên đã không quan tâm đến hai người kia nữa, có giết đi cũng không có ích lợi gì.

Còn phải mạo hiểm đưa nhiều cao thủ của gia tộc vào chỗ chết, hắn là không có mặt mũi nào đi gặp gia tộc các vị lão tổ nữa.

"Vâng..! Tộc Trưởng..! Tôi sẽ đi làm ngay..!"

Mông Hắc Tử trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Ngay từ khi nghe được tin mười tôn Yêu Tông hậu kỳ đi đến Mân Việt Quận liền biến mất, những cao thủ trong tộc rất là ngại đi đến Mân Việt Quận làm việc, nói là sợ hãi thì đúng hơn, không ai chắc chắn lần này mình rời đi có thể toàn mạng trở lại.

Nơi đó là cấm khu đối với người trong gia tộc mình, kể cả tử sĩ cũng là như thế. Hiện tại Mông Vũ Thành hủy bỏ nhiệm vụ này, tất cả mọi người đều là vui mừng trong lòng.

...

"Chiếp...! Chiếp..!"

"Một tên bạch nhãn lang..! Uổng công ta giúp cho hắn đột phá Yêu Vương..!"

Tiểu Bạch vừa rồi đi theo Mông Vũ Thành phía sau, những lời y nói cùng tên Mông Hắc Vũ kia nàng thông qua lời nói của Tiểu Bạch đều đã nghe được rõ ràng.

Lấy kinh nghiệm của nang còn nhận không ra những gì vừa rồi Mông Vũ Thành là những lời nói dối, hai ngàn năm qua nàng cũng sống quá uổng phí rồi.

Nếu mà biết trước Mông Vũ Thành là một tên tiểu nhân như vậy, nàng đã không có chỉ điểm cho y đột phá Yêu Vương rồi.

"Thôi bỏ đi!"

Tức giận làm cái gì!

Không phải ngay từ đầu nàng đã nhìn ra Mông Vũ Thành cũng không phải là người tốt lành gì rồi hay sao. Còn tức giận với đối phương làm cái gì đây. Chờ khi thực lực của mình khôi phục, khi đó tính toán với bọn chúng cũng không có muộn.

"Chiếp..! Chiếp ..!"

"Được rồi..! Lần này công lớn nhất là của mày..!"



Chu Tử Yên lắc đầu, những cao thủ mà Mông Vũ Thành phái đi giết Trần Vân Thanh hai người kia, là do Tiểu Bạch này đem bọn chúng xử lý hết, nó vừa rồi muốn nói với nàng là như thế kia.

Người của Mông Vũ Thành chết hết là xác đáng, dám đi giết người mà nàng muốn tìm kiếm, chết ngàn lần vẫn là còn ít đó chứ.

Cũng may Tiểu Bạch ra tay, không thì Mông Vũ Thành sẽ không có kiên kỵ gì, với thủ đoạn của y muốn giết Trần Vân Thanh cha con là không phải chuyện gì khó. Bây giờ Tiểu Bạch cũng đang bị thương, thật là tìm không ra người có thể bảo hộ được cho hai cho con bọn họ bên kia.

"Mình nhất định phải khôi phục đến Yêu Vương cảnh thì mới được..!"

Nhờ người chi bằng nhờ mình, qua một lần Mông Vũ Thành thất tín, nàng là đã không còn tin tưởng vào bất kỳ ai tại Nam Hoang Chi Địa nơi này nữa, sớm ngày khôi phục Yêu Vương, nàng cũng sẽ có thực lực tự vệ nhiều hơn, cũng không cần phải ở lại nơi này nữa.

"Ngư Tư Ân..! Vì con của chị, chị nhất định phải phù hộ cho tôi luyện chế được Huyền Nguyên Đan đó nha..!"

Muốn được như thế, nàng là phải luyện chế được Ngũ Giai Đan Dược Huyền Nguyên Đan, nói thật với loại Đan Dược này nàng cũng không có nắm chắc cho lắm, hy vọng Ngu Tư Ân nhập thần, nàng mới tự tin luyện chế ra.

'Ân..! Ngu Tư Ân còn chưa có chết, mình nói như vậy không phải là muốn trù cô ta chết sớm hay là sao!' Chu Tử Yên khẽ cắn ngón tay, gương mặt có chút đỏ lên, lo lắng làm cho nàng lại nói bậy nói bạ nữa mất rồi.

...

Nữa tháng sau..!

Đêm tối..!

Mân Việt Quận Thành..!

Trên một con đường nhỏ..!

"Cũng là tại cô, ăn nói không có ý tứ, làm cho Mã công tử đuổi đi ra ngoài.!"

Lý Hiểu Mai hậm hà hậm hực, chỉ tay về cô gái tên Ngọc Minh bên cạnh mình cất tiếng mắng không thương tiếc.

Phong Hoa Lâu của nàng vốn là kỹ viện không có tiếng tăm gì tại khu vực gần Mân Việt Học Viện nơi đây, vị trí hẻo lánh cũng là một lý do, nhưng chính yếu vẫn là không thể kiếm được đâu ra một hoa khôi đủ tầm vóc để thu hút các công tử hay học viên của Mân Việt Học Viện ghé thăm.


Làm ăn ngày một đi xuống, lần này phải may mắn lắm Mã công tử mới nhìn trúng được Phan Ngọc Mai, cậu ta ra giá hơn một ngàn viên Hạ Phẩm Linh Thạch, chỉ với yêu cầu Phan Ngọc Minh phải là được đưa đến Lệ Phú Hoa Viên ở lại ba ngày.

Đây là một mối làm ăn lớn, phải nói là lớn nhất trong mấy tháng trở lại đây của Phong Hoa Lâu, đích thân bà chủ như nàng tận tay đưa Phan Ngọc Mai đi Lệ Phú Hoa Viên trao cho Mã công tư nào ngờ đâu vừa mới đến lại bị đuổi ra khỏi cửa.

Nguyên nhân là Phan Ngọc Minh mắt chó xem người thấp, nhìn Mã công tử ăn mặc không tử tế thì cho cậu ta là người làm công, mắng cậu ta một trận.

Kết quả sau đó có thể nghĩ, không bị Mã công tử cho người đánh cho tàn phế đã là may mắn lâm rồi, làm gì còn hy vọng lấy được chút lợi lộc gì từ vụ làm ăn này.

"Lý ma ma..! Xin lỗi, con thật là không có cố ý đâu..!" Phan Ngọc Minh bị mắng đến phát khóc.

Ở lại Phong Hoa Lâu từ khi còn rất nhỏ, nàng đương nhiên là hiểu tình cảnh hiện tại của Phong Hoa Lâu rồi.

Khó khăn lắm mới được Lý Hiểu Mai cân nhắc lên làm hàng đệ nhất hoa khôi của Phong Hoa Lâu, trách nhiệm của nàng là có thể giúp đỡ được bản thân cũng như chị em bên trong Phong Hoa Lâu có cuộc sống tốt hơn, tiết là lần này nàng lại thất bại, còn là thất bại ngay lần đầu tiên nàng được thăng chức nữa mới chết chứ.

"Thôi bỏ đi..! Lần sau làm lại từ đầu..!"

Lý Hiểu Mai lắc đầu, cũng là có chút không nỡ trách mắng Phan Ngọc Minh này nữa, cô ta dù sao cũng mới xuất đạo không lâu, kinh nghiệm còn có chút kém cỏi.

Nói nữa cũng phải trách tên Mã công tử kia một phần, mình rõ ràng là đại thiếu gia của một gia tộc lớn, tương lai thừa kế gia tộc hàng trăm triệu viên Hạ Phẩm Linh Thạch, lại ưa thích cái loại giả heo ăn hổ, ăn mặt như người hầu để trêu chọc người ta, đừng nói là Phan Ngọc Minh, ngay cả nàng cũng không chịu được phải mắng tên đó nữa là.

Y có muốn chơi đùa thì cũng nên chọn lấy những hoàng hoa khêu nữ hám làm giàu nhanh kia để mà trêu chọc kia, đã vào kỹ viện, còn muốn chỉ trích kỹ nữ này nọ, đúng là đầu óc có bệnh mà.

"Lý ma ma..!".

"Chuyện gì..?"

Lý Hiếu Mai thật không có tâm trạng trách mắng cái nha đầu này nữa, nên Phan Ngọc Minh này có chuyện gì thì cũng nên nói nhanh lên, chọc nàng giận, khi đó không phải là trách mắng, mà là gậy gộc hỏi thăm rồi.

"Bên kia có một cô gái đang ngất xỉu..!"

Phan Minh Ngọc chỉ tay về bên hướng trái, cách mình không đến năm mét trong một con hẻm nhỏ, lý nhí lên tiếng nói.

"Cốc..!".



"Cô ta ngất xỉu thì có liên quan gì đến chúng ta..!"

Đưa tay gõ đến, Lý Hiểu Mai dùng giọng mài sắc không thành thép cất tiếng mắng mỏ.

Thiên hạ bên ngoài hiện nay đang rất là loạn, ngày nào không có nữ nhân hay hài tử bị đày ra bên ngoài đường ăn xin, đói chết ngất xỉu cũng quá thường thấy rồi.

Phong Hoa Lâu nàng là kỹ viện, là nơi làm ăn, mà không phải là nhà từ thiện, nuôi một đám kỹ nữ kế làm gì ra tiền đã là khí khăn vất vả lắm rồi, làm gì có chuyện ra tay cứu người khác trong lúc gặp khó khăn đâu kia chứ.

Chuyện đơn giản như vậy mà nha đầu này cũng không có hiểu, xứng đáng là bị ăn đòn mà.

"Không phải Lý ma ma..! Cô gái kia thật sự rất đẹp..! Nếu như..!"

Phan Ngọc Minh lên tiếng phân bua, nàng vốn cũng là người lo cho bản thân mình còn không xong, làm gì có chuyện lo cho người khác, giẫm đạp người khác mà sống còn không sai biệt lắm.

Nếu mà không có lợi lộc gì cho nàng, đừng có mong nàng đi làm, nhưng lần này nàng thật sự là nhìn ra được lợi ích từ cô gái kia.


"Ngọc Minh..! Con làm tốt lắm, lần này con đã lập được một đại công..!"

Nghe đến gái xinh đẹp, Lý Hiểu Mai liếc mắt qua nhìn một cái, nàng là trố mắt kinh ngạc, ngay lập tức chạy đến, sau khi nâng cô gái này dậy, nhìn rõ ràng dung nhan của cô ta sau, Lý Hiểu Mai gương mặt cười càng ngày càng đậm rồi.

Cô nương xinh đẹp nàng là đã được nhìn thấy quá nhiều rồi, nhưng mà nói thật, xinh đẹp như cô gái trong tay của nàng đây, đó là lần đầu tiên nàng gặp được.

Có thể nói như thế này, Phan Ngọc Minh được chọn làm hoa khôi của Phong Hoa Lâu, chứng tỏ nhan sắc của Phan Ngọc Minh là vượt qua hơn mấy chục danh kỹ bên trong Phong Hoa Lâu, nhưng mà để so sánh với cô gái trong tay nàng đây, thì thật không đáng nhắc đến, nó cứ như một vầng trăng sáng cùng đom đóm một dạng, quá mức là khập khiễng một chút.

"Cảm ơn Lý Ma Ma khen ngợi..!"

Phan Ngọc Minh cười tít mắt, nàng đã nghiên cứu qua, sở dĩ Phong Hoa Lâu không cạnh tranh được với lại những cái thanh lâu khác, đó là vì Phong Hoa Lâu của mình không có một vị hoa khôi đủ tầm để dẫn dắt.

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất