Chương 11. Kiều sư tỷ!
"Ngươi, ngươi dám đánh ta?"
Kim Dạ Vũ che lấy quai hàm, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nhìn xem Diệp Thần.
"Đánh ngươi có phải viết báo cáo không?"
"Oa!"
Kim Dạ Vũ khó thở, cũng nhịn không được nữa, há mồm phun hai chiếc răng to trắng đẫm máu vào trong trong lòng bàn tay.
Đám người thấy thế đều sợ ngây người, nhất là nhân viên lễ tân, vội vàng bấm điện thoại văn phòng Tổng giám đốc.
Văn phòng Tổng giám đốc.
Bị nội bộ tập đoàn ca tụng là 'Băng sơn nữ thần' Kiều An Na, giờ phút này nàng đang cúi đầu nhìn xem bảng báo cáo tài vụ công ty.
Đột nhiên, điện thoại trên bàn vang lên, nàng cầm điện thoại lên, đầu microphone bên kia lập tức truyền đến thanh âm lo lắng của nhân viên lễ tân
"Kiều tổng, Kim thiếu hắn"
"Kim Dạ Vũ?"
Kiều An Na nghe được cái tên này lập tức cau mày lại:"Không phải tôi đã thông báo rồi sao, chỉ cần hắn đến liền nói tôi không ở đây!"
"Không phải a Kiều tổng, Kim thiếu bị người đánh dưới lầu!"
"Cái gì? Ai đánh?"
Kiều An Na giật nảy cả mình, Kim gia tại Ninh Châu cũng coi là đại gia tộc, ai dám động đến đại thiếu Kim gia?
"Tôi cũng không biết, là một tên nông dân, hắn còn nói là, là sư đệ của ngài!"
Nghe được hai chữ 'sư đệ', Kiều An Na đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó đứng người lên từ sau bàn công tác, run giọng nói
"Chờ lấy, tôi lập tức xuống ngay!"
Nói xong, Kiều An Na cúp điện thoại vội vàng đuổi ra ngoài, ai ngờ vừa đi đến cửa miệng, lại đụng phải nữ thư ký đến đây báo cáo công việc.
"Kiều tổng, hợp đồng quyết định của chúng ta cùng tập đoàn Sơn Hải."
"Tránh ra!"
Kiều An Na căn bản không nghe, đẩy thư ký ra, vô cùng lo lắng xông ra văn phòng.
"…"
Thư ký khẽ giật mình, liền xem như người đứng đầu thành phố Ninh Châu tới cũng không thấy Kiều tổng kích động như thế, chẳng lẽ xảy ra đại sự gì?
Không nghĩ nhiều, thư ký cũng vội vàng đi theo xuống lầu!
Lúc này, đã không ít người vây quanh đại sảnh, sau khi biết được là Diệp Thần đánh Kim Dạ Vũ, đều đang đợi lấy xem kịch vui.
"Vương bát đản, ta liều mạng với ngươi!"
Kim Dạ Vũ chưa hề nhận qua nhục nhã như thế, hắn tức đến mất não lao lên phân cao thấp với Diệp Thần.
"Lăn!"
Diệp Thần hơi vung tay, lần nữa quăng cho Kim Dạ Vũ một bàn tay
Kim Dạ Vũ ăn đòn chỉ cảm thấy mắt nổi đom đóm, đầu nặng chân nhẹ, hơn nửa ngày mới bớt đau.
"Không phục ngươi có thể lại đến!"Diệp Thần một mặt nghiền ngẫm mà nhìn xem Kim Dạ Vũ.
"Dừng tay!"
Đúng lúc này, trong đại sảnh truyền đến một tiếng hô.
Diệp Thần nhìn lại, trên mặt lập tức lộ ra tươi cười, hô:
"Sư tỷ!"
"Tiểu sư đệ, thật là đệ?"
Kiều An Na nhìn thấy Diệp Thần liền sững sờ, sau đó trong đôi mắt đẹp lập tức nổi lên chút hơi nước, hình tượng hai người vui cười đùa giỡn ngày xưa tại núi Thanh Long, trong nháy mắt hiện lên ở trong đầu của nàng.
"An Na, cô tới được vừa vặn, gia hỏa này đánh tôi, tôi muốn hắn chết!"Kim Dạ Vũ hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ vào Diệp Thần hung tợn nói.
Lúc này Kiều An Na mới từ trong hồi ức tỉnh táo lại, nàng lạnh lùng lườm Kim Dạ Vũ một chút, thản nhiên nói:
"Chắc chắn là cậu mạo phạm sư đệ của tôi, phải bị đánh!"
"Kiều An Na, cô nói cái gì!"
Kim Dạ Vũ nghe xong tức giận muốn nổ cả phổi, cả giận nói:"Đừng quên Kim gia tôi là đồng bạn hợp tác lớn nhất của tập đoàn Kiều Thị!"
"Vậy được, từ giờ trở đi tôi tuyên bố, tập đoàn Kiều Thị giải trừ hết thảy các mối làm ăn với Kim gia!"Kiều An Na nói lời kinh người.
"Cô điên rồi?"
Kim Dạ Vũ một mặt không thể tin nhìn xem Kiều An Na.
Tại Ninh Châu, Kim gia là thế lực khổng lồ, nữ nhân này muốn tự hủy tương lai sao?
"Sư đệ, theo tỷ lên lầu đi, không cần phải để ý đến hắn!"
Kiều An Na cũng lười giải thích, chủ động tiến lên kéo cánh tay Diệp Thần quay người muốn đi.
"Kiều An Na, tôi cảnh cáo cô, hôm nay nếu cô không cho tôi một cái công đạo, tôi cam đoan cô sẽ phải hối hận!"Kim Dạ Vũ thấy cảnh này không khỏi ghen ghét dữ dội, điên cuồng gầm hét lên.
"Dám uy hiếp sư tỷ ta, ngươi lại ngứa da đi?"Diệp Thần lạnh lùng nói một câu.
"Quên đi sư đệ, mặc kệ hắn!"
Nói xong, Kiều An Na trực tiếp 'Túm' Diệp Thần tiến vào thang máy, nghênh ngang rời đi.
"Vương bát đản, đôi cẩu nam nữ các ngươi này chờ đó cho ta!"Kim Dạ Vũ nhìn xem hai người đi vào thang máy, tức giận đến toàn thân run rẩy.
"Kim thiếu, ngài bớt giận, để em rót cho ngài chén trà đi?"Nhân viên lễ tân lấy lòng nói.
"Trà em gái ngươi! Cút ra xa cho lão tử!"
Kim Dạ Vũ nói xong mang theo lão Hắc, nổi giận đùng đùng rời đi văn phòng.
"…"
Nhân viên lễ tân giật mình, không nghĩ tới mình vỗ mông ngựa vậy mà lại nảy vào oIo ngựa.
Diệp Thần theo Kiều An Na đi vào văn phòng Tổng giám đốc.
"Tiểu tử thúi, làm sao đột nhiên xuống núi, cũng không nói trước với tỷ!"
Kiều An Na vào sau liền khóa trái cửa, đứng trước mặt Diệp Thần, hai người cách xa nhau không đủ một mét, lẫn nhau đều có thể ngửi được hương vị được trên người đối phương.
"Sư tỷ, người hiểu lầm rồi!"
Diệp Thần cười khổ nói:"Lão đầu cho đệ một hôn thư, kỳ thật đệ vốn định xuống núi từ hôn"