Chương 2. Đến Tô gia!
Diệp Thần tưởng tượng có thể xuống núi tìm sư tỷ, trong bụng lập tức nở hoa, tranh thủ thời gian trở về phòng thu thập thay giặt mấy món quần áo, sau đó tạm biệt với lão đầu rồi rời đi.
"Lão đầu, tôi sẽ nhớ lão."
Trước khi đi, hai mắt Diệp Thần đỏ bừng nhìn đối phương, lưu luyến không rời nói.
"Ân, thật sự là một hảo hài tử!"
Trong đôi mắt già nua vẩn đục của lão đầu nổi lên một tầng hơi nước, xem ra tiểu tử này cùng hắn vẫn rất có tình cảm a......
"Rốt cục giải phóng! Các sư tỷ chờ đệ, đệ lập tức đi cưới các người!"
Diệp Thần xoay chuyển lời nói, nói xong nhanh như chớp chạy xuống núi.
"Tiểu tử thúi!"
Nhìn xem bóng lưng Diệp Thần đi xa , sắc mặt lão đầu đột nhiên trở nên nghiêm túc lên, trong miệng lẩm bẩm
"Kim Lân há lại vật trong ao, vừa gặp phong vân liền hóa rồng! Đầu giao long này cũng là thời điểm bay lên......"
......
Ninh Châu, nhà ga.
Diệp Thần mặc một chiếc quần jean trắng bệch đã được giặt sạch sẽ, thân trên là áo sơ mi trắng, mang theo một cái túi du lịch quân dụng, cực kỳ giống một tên công dân ở nông thôn lên thành phố!
Nhìn thấy một màn người người đông nghịt trước mặt, Diệp Thần từ trên người lấy ra lá thư nhìn một chút, thở dài nói
"Tô Tuyết Di...... Xin lỗi, vì hạnh phúc của bảy vị sư tỷ, tôi chỉ có thể từ hôn với cô!"
Tục ngữ có câu có ‘mỹ nữ thường không đi đôi với nhà lầu xe hơi’!
Lão đầu đã nói là một nhà giàu có, vậy tám thành là tìm cho hắn một nàng dâu 'Trư Bát Giới', không thoái hôn để chờ lấy bị heo ủi sao?
Nghĩ đến điều này, toàn thân Diệp Thần khẽ run rẩy, vội vàng cất kỹ hôn thư sau đó đưa tay ngăn cản chiếc taxi, đem địa chỉ nói cho lái xe để hắn tranh thủ thời gian đưa mình tới.
"Anh bạn, cậu đang đùa tôi sao?"Lái xe quay đầu mặt mũi tràn đầy nghi ngờ nhìn xem Diệp Thần.
"Tôi cùng anh rất quen sao, nói đùa cái gì?"
"Địa phương cậu phải đi thế nhưng là khu nhà giàu Ninh Châu!"
"Thật sao? Xem ra lão đầu không có gạt ta, thật đúng là tìm cho ta một phú bà!"Diệp Thần nhếch miệng cười một tiếng.
"......"
Lái xe nghe xong kém chút thổ huyết.
Người tuổi trẻ bây giờ thực ngưu bức, ăn bám đều không chút đỏ mặt.
Rất nhanh, Diệp Thần được đưa đến biệt thự Tô gia.
Đây là một tòa biệt thự phong cách kiểu dáng Châu Âu, tổng thể trang trí xa hoa cũng hiện lộ rõ ràng sự giàu có của chủ nhà.
"Dừng lại, làm gì?"
Diệp Thần vừa đi đến cửa liền bị bảo tiêu Tô gia ngăn lại.
"Tôi tìm đến Tô Tuyết Di."
"Tìm Tô tiểu thư?"
Bảo tiêu nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Diệp Thần một chút, bĩu môi nói tiểu tử, "Cậu là ai?"
"Tôi là vị hôn phu của nàng!"Diệp Thần nghĩ nghĩ nói.
"Cái gì?"
Lúc đầu bảo tiêu sững sờ, sau đó lập tức phình bụng cười to
"Anh bạn, cậu cũng rất biết thổi ngưu bức a! Lại còn nói mình là vị hôn phu của Tô tiểu thư, nếu như cậu là con rể Tô gia, vậy tôi chính là tổng thống nước Mỹ!"
"Tôi thật sự là vị hôn phu của nàng, bất quá, tôi tới đây từ hôn."Diệp Thần nói rất chân thành.
Bảo tiêu đã cười đủ, vốn nghĩ đuổi Diệp Thần đi, hắn hoài nghi tiểu tử này là người điên, bất quá lúc đến gần lại nghe được trên người Diệp Thần có cỗ hương vị thảo dược nhàn nhạt.
"Cậu đến xem bệnh cho tiểu thư a?"
"Chữa bệnh?"
"Đúng a! Lão gia nói chỉ cần ai có thể chữa khỏi bệnh của tiểu thư, liền đem tiểu thư gả cho hắn!"
"Mấy ngày qua đã có rất nhiều bác sĩ đến đều trị, nhưng không hết bệnh của tiểu thư, cậu chỉ là một thầy lang cũng muốn đến thử vận may?"Bảo tiêu xem Diệp Thần như thầy lang.
"Ân, tôi tới chữa bệnh!"Diệp Thần nghĩ nghĩ nói.
"Vậy cậu đi vào đi, lão gia phân phó chỉ cần là bác sĩ liền để tiến vào, bất quá tôi nhìn cậu không giống đùa giỡn!"Bảo tiêu mười phần chắc chắn.
"Anh bạn rất thông minh!"
Diệp Thần mỉm cười, trực tiếp đi vào bên trong
Biệt thự Tô gia, người người nhốn nháo.
Sau khi mấy tên bác sĩ phân tích qua bệnh tình của Tô Tuyết Di xong, nhao nhao biểu thị mình bất lực.
"Thật sự xin lỗi Tô lão, chúng tôi trị không hết bệnh của Tô tiểu thư!"
"Tôn lão, chỉ có thể dựa vào ngài!"
"Tôn lão khẳng định là có biện pháp, hắn thế nhưng chính là thần y của Ninh Châu chúng ta!"
Đám người nhao nhao đưa ánh mắt về phía một lão giả râu tóc bạc trắng mặc trường sam.
"Lão Tôn, xin ngài, nhất định phải mau cứu cháu gái của tôi!"
Tô Liên Sơn mặc một bộ đường trang vừa vặn, mặc dù tuổi tác hắn đã cao, nhưng tinh thần lại phấn chấn.
Thân là gia chủ Tô gia, người hắn thương yêu nhất chính là Tô Tuyết Di.
"Ta sẽ cố hết sức!"
Tôn Trường Sinh gật gật đầu, tự thân chẩn đoạn cho Tô Tuyết Di một phen, chuẩn bị châm cứu cho nàng.
Mới đầu Tôn Trường Sinh hạ châm vừa nhanh vừa chuẩn, nhưng khi hắn muốn đâm vào một châm cuối cùng, lại có chút do dự.
Đám người thấy thế không khỏi hồ nghi, Tôn thần y tại sao dừng lại?
Đúng lúc này, một đạo thanh âm băng lãnh truyền vào trong tai mọi người
"Châm này mà đâm xuống, bệnh nhân sống không quá đêm nay!"
"Cái gì?"
Đám người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người trẻ tuổi nghiêng người dựa vào khung cửa bên ngoài, một mặt nghiền ngẫm mà nhìn xem Tôn Trường Sinh!