Chương 20. Đám ô hợp!
Đợi nàng vừa đi, Dương Uy lấy điện thoại di động ra một dãy số, rất nhanh đầu bên kia điện thoại truyền đến một âm thanh khàn khàn của nam nhân:
"Lão Dương, tìm tôi có việc?"
"Kim thiếu, quả nhiên như cậu sở liệu, Kiều An Na muốn đem hạng mục trước đó giao cho Tô gia làm!"Dương Uy cung kính nói.
"Ân, tôi đã biết!"
Giờ phút này kim Dạ Vũ đang ở đối diện tập đoàn Kiều thị, hắn ngồi ở trong xe nhìn xem văn phòng đối diện, cười lạnh nói"Dám đắc tội bản thiếu gia, để xem bản thiếu gia thu thập đôi cẩu nam nữ này như thế nào!"
"Cẩu nam nữ? Kim thiếu, có ý tứ gì a?"
"Không nên hỏi thì đừng hỏi, tôi để lão an bài sự tình, lão đã làm xong chưa?"
"Làm xong!"
Dương Uy vội vàng nói:"Tôi tìm mấy cái kẻ lang thang, để bọn họ nói xấu chất lượng sản phẩm mới của tập đoàn, lại thêm nội ứng ngoại ứng kết hợp, lần này Kiều An Na nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch!"
"Rất tốt, tôi muốn để tất cả mọi người biết, người đắc tội Kim gia sẽ có kết cục gì!"Kim Dạ Vũ nhe răng cười một tiếng cúp điện thoại
Đúng lúc này, một chiếc Maserati màu đen dừng tại cổng tập đoàn, ngay sau đó Diệp Thần cùng Tô Tuyết Di từ trong xe đi xuống.
"Tiểu tử này còn có giao tình cùng Tô gia?"
Kim Dạ Vũ nhìn thấy Diệp Thần, ánh mắt bên trong lộ ra một vòng hàn ý làm người ta sợ hãi.
"Kim thiếu, để tôi xuống dưới xử lý hắn!" Người ngồi tay lái phụ là một nam tử trung niên, lúc này ánh mắt của hắn sắc bén gấp chằm chằm Diệp Thần nói.
"Không cần chơi chết hắn, giúp tôi phế đi tứ chi hắn là được, không, là năm chi! Dám đoạt nữ nhân của bản thiếu gia, thật là chán sống!"Kim Dạ Vũ hừ lạnh một tiếng.
Hôm nay hắn cố ý mang cung phụng của gia tộc đến chặn Diệp Thần, không nghĩ tới tiểu tử này thật đúng là tới!
"Muốn thu thập cả Kiều An Na luôn hay không?"Nam nhân hỏi.
"Tạm thời không cần, trước tiên phế đi tình nhân của nàng trước lại nói!"
Kim Dạ Vũ cũng không phải đồ đần, bối cảnh của Kiều An Na một mực rất bí mật, nàng chỉ là một giới nữ lưu liền có thể thành lập được tập đoàn lớn như thế, thế lực sau lưng tuyệt đối không thể khinh thường.
Chung Bằng nghe vậy không nói thêm gì nữa, hắn vừa mới chuẩn bị xuống xe lại bị kim Dạ Vũ gọi lại!
"Lão Chung, khoan đã!"
"Sao vậy?"
"Xem ra người muốn đối phó kia tiểu tử không chỉ có chúng ta a!"
Kim Dạ Vũ chỉ một ngón tay, Chung Bằng thuận theo phương hướng ngón tay hắn nhìn lại, chỉ thấy mười mấy tên lưu manh khí thế rào rạt vọt tới hướng Diệp Thần, tên cầm đầu chính là Bạch Ngọc Thần.
Tô Tuyết Di mới vừa đi tới cổng văn phòng, Diệp Thần ở sau lưng đột nhiên nói:
"Nàng dâu, em đi tìm Kiều tổng trước đi, bụng lão công đột nhiên có chút đau nhức, vừa vặn đối diện có tiệm thuốc, lão công đi mua một ít thuốc!"Diệp Thần cười nói.
"Cậu vẫn tốt chứ?"
"Ân, đau bụng mà thôi, không có việc lớn gì!"
"Vậy tốt, cậu mau đi đi!"
Tô Tuyết Di cũng không nghĩ nhiều, nói xong trực tiếp đi vào đại sảnh văn phòng.
Diệp Thần thấy thế xoay người rời đi, bất quá hắn cũng không có đi đối diện, mà là theo đường cũ trở về lại ga ra tầng ngầm!
"Tiểu tử, ngươi dừng lại!"
Trên đường phố truyền đến một tiếng gầm thét, Diệp Thần lộ ra một nụ cười quỷ dị quay đầu lại thoáng nhìn, sau đó lại tiếp tục đi về hướng ga ra tầng ngầm.
Bạch Ngọc Thần thấy thế tức giận đến tái mặt, tiểu tử này sắp chết đến nơi còn dám cười với hắn?
Mười phút trước, Tô Triết gọi điện thoại nói cho hắn biết Tô Tuyết Di cùng Diệp Thần đến tập đoàn Kiều thị, Bạch Ngọc Thần không nói hai lời lập tức triệu tập thủ hạ chạy tới, không nghĩ tới thật đúng là gặp được tiểu tử này!
Một nhóm người xông vào ga ra tầng ngầm, kết quả lại không phát hiện bóng dáng Diệp Thần.
"Bạch thiếu, tiểu tử kia khẳng định trốn ở dưới gầm xe!"Một tên thuộc hạ lanh chanh tự cho là thông minh nói với Bạch Ngọc Thần.
"Lẽ nào lại như vậy!"
Bạch Ngọc Thần nghe xong lập tức nổi trận lôi đình, nói với tên thủ hạ này:"Tìm từng chiếc cho ta, coi như lật tung nhà xe, cũng phải tìm được tiểu tử kia!"
"Một đám ngớ ngẩn!"
Vừa dứt lời, Diệp Thần đi ra từ đằng sau một cái cột, cách Bạch Ngọc Thần không tới năm mét.
"Thằng khốn, ngươi vừa mắng ai ngớ ngẩn!"
Bạch Ngọc Thần nhìn thấy Diệp Thần, có thể nói cừu nhân gặp mặt đỏ lừ con mắt, tiểu tử này không chỉ có đoạt nữ nhân của hắn, còn hại hắn đắc tội Nhan giáo sư cùng Tôn thần y, quả thực ghê tởm đến cực điểm!
"Ngươi mang nhiều người như vậy tìm ta, muốn đánh nhau đúng không?"
Diệp Thần một mặt nghiền ngẫm mà nhìn xem Bạch Ngọc Thần, cười nói:"Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng động thủ, kẻo chút nữa lại bị thương!"
"Kháo!"
"Bạch thiếu, gia hỏa này quá trang bức, các huynh đệ xông lên chơi chết hắn!"
"Tiểu tử, thức thời tranh thủ thời gian quỳ xuống xin lỗi Bạch thiếu, bằng không chúng ta sẽ chơi chết ngươi!"
Nghe được bọn côn đồ uy hiếp, Diệp Thần khinh thường nhếch miệng, thản nhiên nói:
"Một đám ô hợp, muốn đánh thì nhanh lên, chút nữa ta còn phải bồi lão bà về nhà!"
"Cái gì?"