Chương 47. Thảo Quy!
Diệp Uyển Nhi làm bún thập cẩm cay quả thật có hương vị không tệ, mà lại lần đầu tiên Diệp Thần nhìn thấy nàng, liền sinh ra một loại cảm giác thân thiết không hiểu, hết sức kỳ quái!
Thông qua giao lưu biết được, cái quầy hàng này của Diệp Uyển Nhi một tháng cũng có thể kiếm chừng ba ngàn khối tiền.
Mà Diệp Uyển Nhi đối với khẩu vị sản phẩm của mình còn muốn tốt hơn, sinh ý còn đang dần dần tăng lên.
Bất quá Diệp Thần lại có chút lo lắng, mặc dù Diệp Uyển Nhi kiếm tiền, nhưng đây đều là thời gian có chi phí, cứ đâm đầu vào trong này, việc học chẳng phải là dở dang?
Nhưng vào lúc này, mấy tên lưu manh cao lớn vạm vỡ, trên người xăm rồng xăm hổ đi tới.
Buồn cười nhất chính là, những người này rõ ràng là những tên đầu trộm đuôi cướp, vậy mà hết lần này tới lần khác lại đeo một cái băng tay màu đỏ, trên đó viết vài chữ to 'Quản lý thị trường'.
Diệp Uyển Nhi nhìn thấy những người này đi tới hướng quầy hàng của nàng, trên gương mặt xinh đẹp lập tức lộ ra một tia thần sắc kinh khủng.
Mà hết thảy những điều này, đều không thể trốn qua cặp mắt sắc bén của Diệp Thần!
"Mỹ nữ, giao phí vệ sinh đi!"
Lưu manh dẫn đầu mặc một chiếc áo ba lỗ đen, ngực cùng trên bờ vai lộ ra hình xăm một cái đầu rồng , lúc này chính hắn một mặt hèn mọn mà nhìn xem Diệp Uyển Nhi.
"Rùa, Quy ca, mấy ngày trước không phải em đã giao một ngàn khối sao, lúc này vẫn chưa tới một tháng a."Diệp Uyển Nhi khẽ cắn môi son, nhút nhát nhìn xem lưu manh nói.
"Ai nói cho cô là thu tháng này? Tôi thu tháng sau trước không được sao?"
"Không sai! Quy ca nói muốn thu, cô còn không mau đưa ra!"
"Mỹ nữ, khuyên cô thức thời một chút, bằng không cô đừng mong tiếp tục bày cái phá sạp này!"
"…"
Các lưu manh nhao nhao ồn ào, từng tên giương nanh múa vuốt, một vài người bán hàng rong bên cạnh không quen nhìn thấy thế, cũng là giận mà không dám nói gì.
"Quy ca, em thật không có tiền! Trong túi chỉ còn lại hai ngàn khối, nhưng đó tiền mua thuốc cho mụ mụ em."Diệp Uyển Nhi nóng lòng như lửa đốt, chỉ có thể đau khổ cầu khẩn đối phương.
"Hắc hắc, cô không nghĩ giao cũng được!"
Thảo Quy nuốt ngụm nước bọt, cười gằn nói:"Buổi tối hôm nay theo ca hảo hảo uống một chén, phí vệ sinh tháng sau sẽ miễn, thế nào?"
"Cái này"
Diệp Uyển Nhi nghe xong gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng, dù sao nàng cũng là sinh viên đại học, làm sao có thể nghe không ra hàm ý trong lời nói Thảo Quy.
Nhưng nàng chỉ là một giới nữ tử yếu đuối, đối diện với mấy tên lưu manh như lang như hổ này, làm cách nào phản kháng?
"Ảnh Tử, cậu đã ăn xong sao?"
"Đã ăn xong!"
"Đã ăn xong liền hoạt động một chút đi!"
Diệp Thần đặt chén rượu xuống, ngẩng đầu nhìn mấy tên côn đồ trước mắt, thản nhiên nói:"Những tên lông bông này quấy rầy ta ăn bún thập cẩm cay, ta rất không cao hứng!"
"Kháo! Tiểu tử ngươi là ai, dám quản việc của lão tử!"Thảo Quy nghe xong giận tím mặt.
"Ta vốn không muốn quản, nhưng ta nhìn ngươi không vừa mắt, cho nên việc này sẽ quản!"Diệp Thần cười lạnh.
Lời vừa nói ra tất cả mọi người sợ ngây người, nhất là những người bán hàng rong kia, càng là vì Diệp Thần lau vệt mồ hôi.
Ai không biết Thảo Quy là thổ địa của nơi này, đắc tội hắn không chết cũng phải lột da!
"Tiên sinh, ngài chớ để ý."
Diệp Uyển Nhi gặp tình hình này vội vàng đứng dậy, nói với Thảo Quy:"Quy ca, em lập tức liền giao tiền, như vậy được chưa?"
"Tiểu Diệp, có tôi ở đây cô không cần phải lo lắng, chỉ là mấy tên côn đồ không đủ gây sợ!"Diệp Thần cười nói.
Nghe được Diệp Thần gọi như vậy mình, Diệp Uyển Nhi sững sờ, người kia là ai a?
"Ai nha, còn dám trang bức a! Các huynh đệ, lên chơi chết hắn!"
Thảo Quy nổi trận lôi đình, vung tay lên kêu gào với mấy tên lưu manh sau lưng, nhào về phía Diệp Thần.
"Ai, người anh em này thật sự là đầu sắt, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân cũng phải ước lượng thực lực bản thân một chút a!"
"Lần trước có người chống đối Thảo Quy vài câu, kết quả tay chân đều bị đánh gãy!"
"…."
Quần chúng vây xem nghị luận ầm ĩ, tất cả mọi người cảm thấy Diệp Thần chết chắc.
Nhưng vào lúc này, một bóng người cấp tốc phóng tới đám lưu manh kia, không đợi mọi người thấy rõ sở, những tên côn đồ này nhao nhao ngã trên mặt đất, từng tên phát ra âm thanh thống khổ.
"Ngươi, ngươi là ai?"
Thảo Quy mặt mũi tràn đầy hoảng sợ nhìn xem Ảnh Tử, bắp chân run rẩy xê dịch về sau, ngoài mạnh trong yếu mà quát:"Ta cảnh cáo các ngươi, ta, ta là người của Bạch lão đại, động ta biết có hậu quả gì không!"
Nghe được ba chữ Bạch lão đại, rất nhiều người ở hiện trường đều hít vào ngụm khí lạnh!
Ai không biết Bạch lão đại là lão đại hắc đạo Ninh Châu, nơi đó thậm chí có câu 'Danh ngôn cảnh cáo' Thà gây Diêm Vương, cũng chớ chọc Bạch lão đại, trừ phi chán sống!
"Quản ngươi đen trắng, đi chết!"
Ảnh Tử đúng thực xứng với tên, thân hình lóe lên nhanh đến mức như là một đạo tàn ảnh, trong giây lát liền bóp lấy cổ họng Thảo Quy, nhẹ nhàng nhấc lên liền để Thảo Quy lơ lửng trên không!
"Người của Bạch gia?"