Chương 26: Câu đêm, đêm dài đằng đẵng, chẳng hề tịch mịch!
Liệu mọi chuyện có đúng như những gì chính mình dự đoán hay không, Sở Phong vẫn chưa thể xác định được.
Chỉ có thể chờ đợi đến khi xuất hiện thẻ lựa chọn diễm ngộ, rồi tiến hành một lần tuyển trạch, sau đó mới có thể biết được đáp án.
Cần câu cá cấp hoàn mỹ quả thực là vô cùng hữu dụng.
Lưỡi câu thẳng tử dùng để câu cá, lại chẳng cần mồi câu.
Sở Phong thậm chí chẳng cần phải nhìn.
Chỉ cần cảm giác được cần câu trầm xuống, liền có thể biết ngay là có cá đã mắc câu.
Sau đó, hắn chỉ cần đơn giản nhấc con cá lên là xong.
Sở Phong vừa câu cá, vừa câu có câu không trò chuyện cùng Tần Tiểu Thanh.
Con người vốn là động vật quần cư.
Nếu như thời gian quá lâu mà không có ai để giao lưu, cái cảm giác đó sẽ khiến người ta phát điên mất.
Đây cũng chính là vì sao, dù biết rất rõ ràng rằng chính mình cần phải cố gắng câu lấy tài nguyên trên mặt biển.
Nhưng vẫn có rất nhiều người, chỉ mải miết nói chuyện phiếm trong kênh, nhổ nước bọt, oán giận, cầu cứu, kêu khóc, phát tiết...
Sở Phong từng nghe nói qua một loại cực hình.
Chính là đem một người nhốt vào một căn nhà nhỏ tối đen như mực, sau đó tinh thần của người đó sẽ chậm rãi tan vỡ.
Hiện tại, toàn cầu người đều bị xuyên việt đến thế giới cầu sinh trên bè gỗ này.
Một người, một bè gỗ, những con cá mập trắng nhợt.
Không có thức ăn, không có nước uống.
Cũng không nhìn thấy người khác.
Cái cảm giác này, cũng chẳng khác nào bị giam trong một căn phòng tối.
Qua những lần giao lưu, Sở Phong đã biết được tình huống hiện tại của Tần Tiểu Thanh.
"Không có mồi câu, không có cần câu cá, cũng không có biện pháp câu cá?"
"Thật thảm, thật đáng thương!"
Tần Tiểu Thanh vừa đốt vỉ nướng, vừa bỏ thêm một tấm gỗ, nói:
"Cũng còn tốt, so với những người khác đến vỉ nướng cùng máy lọc nước biển cũng không chế tạo ra được, thì ta đã tốt hơn rất nhiều rồi."
Sở Phong cảm giác được cần câu trầm xuống, liền buông cuốn sổ tay sinh tồn.
Hai tay nắm chặt cần câu, dùng sức nhấc lên.
Ở dưới nước biển, dù là con cá nhỏ, sức lực cũng không hề nhỏ.
Rất nhanh, Sở Phong thấy mình đã câu được một con cá biển thông thường.
Thuận tay, hắn đem bày lên khu giao dịch.
"Một con cá" đổi lấy "Không."
Tần Tiểu Thanh, người đang ở một vùng biển không mấy xa xôi và không có cách nào câu cá, vẫn ngồi bên vỉ nướng.
Nàng thấy Sở Phong đưa ra giao dịch, có chút kinh ngạc.
"Sở Phong, chẳng phải anh vừa cho tôi một con cá nướng rồi sao? Sao giờ lại cho tôi thêm một con cá nữa?"
"Tôi vừa mới câu được, cô chẳng phải cũng có vỉ nướng đấy sao? Để cô tự nướng mà ăn."
Thức ăn và nước uống là loại tiền tệ mạnh, vô cùng quý hiếm và quan trọng.
Khu giao dịch cũng có một số ít thức ăn, nhưng giá lại trên trời.
Cần phải có vô số tài nguyên mới có thể đổi được.
Hơn nữa, đôi khi có tiền cũng chẳng mua được.
Tần Tiểu Thanh không ngờ rằng, sau vài câu tán gẫu, Sở Phong lại cho nàng một con cá.
"Sở Phong, anh không phải để dành để đổi tài nguyên sao? Sao lại tặng cho tôi như vậy?"
"Con cá câu được tiếp theo sẽ dùng để đổi tài nguyên, con này thưởng cho cô."
"Vậy thì Thần Thiếp xin tạ ơn Hoàng thượng đã ban thưởng."
Trước kia, Tần Tiểu Thanh chỉ biết đùa giỡn với cô bạn thân Dư Tiểu Ngư.
Còn với những người khác, thì tuyệt đối không.
Đừng nói chi là những người đàn ông khác.
Vậy mà bây giờ, Tần Tiểu Thanh lại bắt lấy câu nói của Sở Phong, trực tiếp thốt ra một câu… Thần Thiếp xin tạ ơn Hoàng thượng đã ban thưởng.
Nói xong, chính cô cũng không nhịn được mà bật cười.
Khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ như hoa, vô cùng mỹ lệ.
"Thần Thiếp? Hoàng thượng?"
"Cũng được đấy chứ!"
"Sau này tôi sẽ chế tạo một hạm đội, trên hạm đội sẽ xây một cái hậu cung thật lớn."
"Tôi làm hoàng thượng, hậu cung ba ngàn mỹ nữ."
"Tần Tiểu Thanh, quả nhân phong ngươi làm quý phi!"
Sở Phong cầm cần câu cá cấp hoàn mỹ, tiếp tục câu cá.
Dù sao bây giờ ngủ cũng còn sớm.
Hắn vừa câu cá, vừa tiếp tục cùng Tần Tiểu Thanh nói chuyện phiếm, chém gió trên trời dưới đất.
"Quý phi sao? Thần Thiếp còn tưởng rằng có thể được làm Hoàng Hậu cơ!"
Ăn no uống đủ, Tần Tiểu Thanh cũng không có gì để làm.
Nàng ngồi bên vỉ nướng, cùng Sở Phong tán dóc.
Dù sao đây là người quen từ thế giới cũ của nàng, lại còn là ân nhân cứu mạng của nàng nữa.
Bất kể trò chuyện gì, nàng cũng không thấy phản cảm.
Không chỉ không ghét, ngược lại còn cảm thấy rất thú vị.
Đêm dài đằng đẵng, không hề cô đơn tịch mịch.
"Hoàng Hậu đã có người ứng cử rồi, muốn tranh thủ tình cảm thì phải xem biểu hiện của cô thôi."
"Vậy Thần Thiếp có thể hỏi một chút, người được chọn làm Hoàng Hậu là ai chăng?"