Lão bản quán trọ nhìn Giang Lan rời đi, tròng mắt không thể nào giấu được sự kinh ngạc.
"Thiên phú tuy rằng hơi kém, nhưng lại đủ xài rồi."
"Có lẽ là do thiên phú kém một đoạn, nên mới khó lường như vậy."
"Cá vào tay mèo, chung quy khó tránh được một kiếp."
"Khó trách mấy năm nay, Mạc Chính Đông không có tìm đệ tử."
"Gia gia, ngài đang lẩm bẩm cái gì vậy?" Thiếu niên đi tới bên quầy tò mò hỏi.
"Gia gia cảm thấy ngươi tuổi không còn nhỏ, có thể bắt đầu đặc huấn." Lão bản quán trọ nhìn thiếu niên, nói.
Thiếu niên: "??? ”
Không nên nha, hắn còn rất trẻ.
......
Giang Lan vừa cất đồ vừa đối với thái độ của lão bản khi nãy rất hoài nghi.
Rõ ràng thu hồi đậu phộng, cuối cùng lại lặng lẽ đưa thêm đậu phộng.
Là muốn làm gì?
Quá nhiều đậu phộng, nó gần hết hạn rồi à?
Giang Lan hoàn toàn không hiểu nỗi, nên hắn định trở về hỏi sư phụ, chắc sẽ biết thêm một ít.
Mà tất nhiên, trước khi trở về, hắn cần phải giải quyết một vấn đề bây giờ.
Từ lúc hắn vừa mới rời khỏi quán trọ không bao lâu.
Thì hắn cảm thấy có một người nào đó đang theo dõi hắn.
Hơn nữa, còn dùng một thứ gì đó dẫn dụ hắn đến một nơi hẻo lánh.
Sau khi xác định tu vi của đối phương chỉ có Trúc Cơ đại viên mãn, hắn cũng thuận theo thủ đoạn của gã, từng chút một đi về phía nơi hẻo lánh.
Một nơi căn bản không có người đi qua.
Vừa đến nơi, Giang Lan liền cảm giác được xung quanh có mai phục.
Cuối cùng Giang Lan dừng chân tại giữa khe núi.
Bởi vì ở trước mặt hắn là một nữ tử đang nằm trên mặt đất, cả người đầy vết thương, quần áo mộc mạc.
Giang Lan nhớ rõ, chính là nữ yêu mà hắn gặp lúc trước.
Mà bên cạnh nữ yêu là một con thỏ đang hấp hối.
Ngực của nó giống như có ngọn lửa đang cháy, phủ đầy vết thương.
Không chỉ như thế, bộ lông trên người nó, cơ hồ bị lột sạch, như thể đã thừa nhận một sự tra tấn dã man.
Còn người cuối cùng, tự nhiên cũng là người lúc trước.
Tự xưng là đệ tử của Đệ Ngũ Phong, Liêu Nghiêm.
"Sư đệ, chúng ta lại gặp mặt, sao ta cảm thấy ngươi không có ngạc nhiên lắm nhỉ." Liêu Nghiêm nhìn Giang Lan mở miệng cười nói.
Lúc này bọn họ đã vây quanh Giang Lan.
"Vị sư huynh này có việc gì sao?" Giang Lan mở miệng hỏi.
Giang Lan quả thật không hiểu đối phương tìm hắn là vì cái gì.
Đương nhiên, giết hắn cũng phải có một lý do.
Là hắn biết quá nhiều, hay là nhìn hắn không vừa mắt.
Tóm lại phải có một điều kiện tiên quyết.
"Sư đệ biết hai con yêu này đúng không?” Liêu Nghiêm cúi đầu nhìn hai con yêu, tiếp tục nói:
"Sư huynh ta có một thứ, bị chúng nó trộm, nhưng ta không tìm được trên người chúng nó.”
“Mà hai con yêu này, chỉ tiếp xúc qua sư đệ.”
“Sư đệ nên biết đồ vật ở đâu chứ? ”
"Không biết." Giang Lan trực tiếp mở miệng trả lời.
Đối với việc Giang Lan phủ nhận, Liêu Nghiêm cũng không thèm để ý, gã chỉ lo nói:
"Vậy ta muốn sư đệ giúp ta một việc, chủ yếu là ta muốn cùng sư đệ mượn một thứ."
"Mạng sao?" Giang Lan mở miệng hỏi.
Liêu Nghiêm: "....".
Lần này Giang Lan trả lời, làm cho gã có chút kinh ngạc.
"Sư đệ hình như không sợ hãi, là cảm thấy tất cả mọi người ở đây đều là Trúc Cơ viên mãn và cho rằng ta không có biện pháp giết ngươi sao?" Liêu Nghiêm không nhíu mày một cái, gã cảm giác biểu hiện của Giang Lan có chút không bình thường.
"Không phải, ta chỉ là tò mò vì sao ngươi lại giết ta." Giọng nói của Giang Lan không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
Hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Liêu Nghiêm nhìn phía sau Giang Lan, đột nhiên nói:
"Sư đệ nhìn phía sau."
Sau khi đối phương nhắc nhở, Giang Lan nhìn về phía sau.
Trong nháy mắt Liêu Nghiêm động.
Tay của gã trực tiếp yêu hóa thành móng vuốt sắc bén, móng vuốt hướng thẳng vào cổ của Giang Lan.
Lúc này Giang Lan vẫn còn đang quay lưng nhìn về phía sau.
Liêu Nghiêm chính là muốn lợi dụng khoảng trống này ra tay, thừa dịp đối phương không chú ý.
Đánh lén.
Quang minh chính đại động thủ?
Điều này có thể gây ra những rắc rối không cần thiết.
Mà trên đường đi, rất dễ dàng bị người nhìn thấy.
Động thủ ở đây là thích hợp nhất.
Chỉ là...
Khi gã cho rằng sắp thành công thì nhìn thấy móng vuốt của mình chỉ mới cách cổ của Giang Lan 10cm mà thôi.
Nhưng điều khiến gã chân chính sợ hãi là.
Gã.
Không thể nhúc nhích.
"Vị sư huynh này muốn làm cái gì đây?"Giang Lan quay đầu lại, một tay của hắn nắm lấy cánh tay của Liêu Nghiêm.
Liêu Nghiêm muốn thoát ra, nhưng cho dù gã có làm đến nào khi nữa cũng không thoát được.
Gã cực kỳ không dám tin, mình rõ ràng đã vận dụng hết toàn bộ sức mạnh cũng như không có lòng khinh địch nào.
Tại sao?
Vì sao đối phương lại dễ dàng tiếp được công kích của gã như vậy.
"Ngươi..."
Trong nháy mắt Liêu Nghiêm mở miệng, âm thanh răng rắc theo đó vang lên.
Rặc!
Đó là âm thanh gãy xương.
"A...."
Phốc~
Cánh tay Liêu Nghiêm trực tiếp bị Giang Lan kéo xuống.
Sau đó ném xuống đất.
Liêu Nghiêm lui về, vẻ mặt kinh hãi nhìn Giang Lan.
"Làm sao có thể? Sao ngươi có thể mạnh như vậy? ”
Gã có thể cảm giác được, khi đối phương vặn tay của gã xuống cũng không có cần dùng quá nhiều sức.
"Nhìn phía sau ngươi." Lúc này Giang Lan cũng mở miệng nói.
"Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?" Liêu Nghiêm lạnh lùng nói.
Gã chỉ mất đi một cánh tay mà thôi, cũng không có nghĩ là gã sợ hãi.
Chỉ là tạm thời có chút kinh hãi mà thôi.
"Ngươi cần phải tin tưởng ta." m thanh lãnh lẽo đầy sát cơ đột ngột vang ở sau Liêu Nghiêm.
Là giọng nói của Giang Lan.
Đôi mắt của Liêu Nghiêm vốn còn bình tĩnh bỗng nhiên co rút lại.
Đối phương.
Khi nào mà đối phương đã đến đằng sau của gã?
Suy nghĩ trong đầu chợt lóe lên, Liêu Nghiêm muốn xoay người lại đối phó.
Đưa lưng về phía kẻ thù, là sẽ chết người.
Dù biết tốc độ của đối phương có chút biến thái, dù biết mình có thể làm không được cái gì, nhưng gã vẫn phải cố gắng tự cứu mình.
Chỉ là khi gã xoay người, gã nhìn thấy được, chính là một nắm đấm.
Nắm đấm này dường như chiếm lĩnh cả thế giới của gã.