Mặc dù lúc này nhìn bộ dáng tự luyến ngứa mắt của Khấu Lẫm, Liễu Ngôn Bạch rất muốn đá hắn từ trên vách đá xuống biển, nhưng xét về màn đánh cược giữa hai người, Liễu Ngôn Bạch cũng thua tâm phục khẩu phục.
Lúc trước bị buộc trả nợ, khi nghe Khấu Lẫm chỉ dẫn "Ngươi cầm ba mươi lượng làm tiền vốn đi kiếm hai vạn lượng", dựa trên kinh nghiệm sống và kiến thức học vấn của mình, Liễu Ngôn Bạch cho rằng đấy chẳng khác gì kêu người khác "Ngươi bay lên trời cao hái ánh trăng xuống", đơn giản không bao giờ suy xét đến một tí xíu khả năng thành công nào.
Nhưng Khấu Lẫm đã làm được một cách nhẹ nhàng.
Quan điểm và nhận thức của Liễu Ngôn Bạch đều bị điên đảo.
Lúc trước ở kinh thành, hắn một lòng muốn lấy mạng của Khấu Lẫm, cho rằng thằng nhãi này xuất thân bần hàn, võ có thể vì nước chiến đấu, miệng lưỡi có thể vì dân tẩy oan, thế mà lại cố tình lựa chọn ở triều làm tham quan gian thần, so với đám xuất thân quý tộc muốn khống chế triều cục đùa bỡn quyền mưu càng đáng giận hơn.
Sau khi đồng hành một thời gian, hắn chậm rãi nhận ra Khấu Lẫm đích xác vừa tham lại vừa gian, thế nhưng không phải là loại quỷ hút máu bá tánh sâu mọt như mình từng gán cho hắn.
Hiện giờ hắn mới phát hiện thêm, Khấu Lẫm ở triều làm tham gian thật sự quá lãng phí khả năng kiếm tiền của vị đại nhân này.
Đây rõ ràng là một kỳ tài kinh thương bị quan chức làm chậm trễ.
Khấu Lẫm cực kỳ hưởng thụ phản ứng nhận thua của vị "Đại học cứu" Liễu Ngôn Bạch, thu hồi cánh tay đang mở ra rồi khoanh lại trước ngực, đôi mắt thon dài cong thành hình trăng non: "Có lời ngưỡng mộ gì ngươi không cần nghẹn trong lòng, cứ lớn mật nói ra, ta sẽ không chê cười ngươi."
Liễu Ngôn Bạch:...
Khấu Lẫm cười tủm tỉm: "Đánh cược ta thắng, ngươi hãy kêu một tiếng "Đại ca" xem nào!"
Liễu Ngôn Bạch:... Đã đánh cược thì phải chịu thua, nhưng bảo hắn giáp mặt kêu đại ca, hắn kêu không được.
Khấu Lẫm nhỏ hơn hắn một hai tuổi còn chưa nói, dù gì hắn cũng là Tiến sĩ Quốc Tử Giám, chức quan tuy nhỏ nhưng ở trình độ nhất định chính là đại biểu cho văn hóa giáo dục của Đại Lương quốc. Phải khom lưng cúi đầu với một người không học hành, đây đối với người đọc sách trong thiên hạ mà nói thật là một loại sỉ nhục.
Liễu Ngôn Bạch lấy nắm tay che miệng, ngượng ngùng nhẹ nhàng ho khan một tiếng, thay đổi đề tài: "Thật khó có thể lý giải, với bản lĩnh kinh thương kiếm tiền của đại nhân, sao lại vẫn keo kiệt như vậy?"
Khấu Lẫm mặt tối sầm, không kêu "Đại ca" thì thôi, còn dám nói móc hắn? "Ta keo kiệt chỗ nào?"
Liễu Ngôn Bạch thầm nghĩ, [Ngài keo kiệt bao nhiêu chẳng lẽ không tự biết?] bèn đưa ra một ví dụ không ảnh hưởng toàn cục: "Một đường xuống phía Nam, chúng ta ngồi cùng bàn ăn cơm, ngài gọi món ăn đều tính toán cẩn thận lượng cơm của từng người, không hề gọi thừa một món nào. Hơn nữa, ngài luôn là người cuối cùng buông đũa, gần như không bao giờ để thừa một miếng đồ ăn."
Khấu Lẫm liếc hắn một cái: "Vấn đề này ta cũng không nghĩ ra, chi bằng lão Bạch giải thích một chút xem sao?"
Liễu Ngôn Bạch: "Hả?"
Khấu Lẫm nhàn nhạt nói: "Từ nhỏ đến lớn, bất luận đi theo tỷ tỷ của ta lưu lạc bên ngoài hay là lăn lộn trong quân doanh, ta ăn cơm đều có thói quen này. Lúc đó chưa từng có ai nói ta keo kiệt, ngược lại rất nhiều trưởng bối khen ta biết cần kiệm, giỏi quản gia, sau này cô nương nhà ai gả cho ta thật là có phúc. Mười năm sau ta trưởng thành có rất nhiều thay đổi, duy nhất một thói quen này là không thay đổi, thế mà lại bị toàn kinh thành chửi sau lưng ta keo kiệt? Đây là vì sao?"
Liễu Ngôn Bạch: "Năm đó ngài ở trong hoàn cảnh khốn cùng, hiện giờ ngài..."
Khấu Lẫm ngắt lời: "Cần kiệm đến tột cùng là một loại tính tình, hay là một tiêu chuẩn để phân biệt giàu nghèo?"
Liễu Ngôn Bạch bị hỏi ngẩn ra: "Đương nhiên là một loại tính tình."
"Vậy thì người nghèo cần kiệm được mọi người ca tụng, vì sao người giàu cần kiệm liền biến thành keo kiệt?"
"Đây..."
"Ta cần kiệm bộ có quan hệ đến tài phú của ta có được bao nhiêu hay sao?"
"Không..."
"Dựa theo suy luận kiểu này của các ngươi, Kim lão bản có phải mỗi ngày đều phải ra biển rải tiền, vậy mới xứng với thân phận của ông ta?"
Khấu Lẫm hừ lạnh một tiếng, nện bước tiếp tục đi lên núi.
Liễu Ngôn Bạch bị Khấu Lẫm liên tiếp hỏi những câu không thể trả lời được, sững sờ đứng tại chỗ nửa ngày, tự ngẫm về những lời Khấu Lẫm vừa nói. Sau đó nhìn theo bóng lưng của hắn, khóe miệng nhịn không được giựt giựt.
Không sai, cần kiệm thật sự là tính tình, nhưng vấn đề mấu chốt là -- bộ Khấu Lẫm thật sự cần kiệm hay sao?
Ngoại trừ cái tiếng keo kiệt, sự xa xỉ của hắn cũng nổi danh toàn kinh thành đấy chứ!
Nhìn kim quan vấn tóc của hắn kìa, trên người là trường bào lụa trắng mịn thêu hoa văn hình mây chỉ vàng, đai lưng bện bằng sợi tơ vàng,...
Khấu Lẫm chỉ thích mặc lông cừu hay lông cáo trắng, càng làm nổi bật những phối sức ánh vàng rực rỡ.
Đối với tuyệt đại đa số nam nhân mà nói, mang "Vàng" lên người thông thường trông có vẻ tục khó dằn nổi, nhưng những phối sức của Khấu Lẫm đều được chạm trổ rất tinh mỹ, tiền trả công cho thợ với tay nghề như vậy sợ là vượt xa khỏi giá trị của số vàng làm nguyên liệu.
Vì thế Khấu Lẫm cho người ta cảm giác rất kỳ quái, bất luận trong xương cốt có ti tiện thế nào đi chăng nữa, bề ngoài vẫn luôn rất chỉnh chu và sang trọng.
Liễu Ngôn Bạch minh bạch mình đã bị Khấu Lẫm cho xuống hố, nhưng nếu tinh tế cân nhắc thì phải công nhận lời nói của hắn có vài phần đạo lý.
Của cải người ta kiếm được bằng chính khả năng của bản thân, muốn xài ở đâu muốn tiết kiệm thế nào là quyền tự do của người ta.
Thật ra Liễu Ngôn Bạch vốn chỉ muốn thay đổi chủ đề mà thôi, hắn cất bước đuổi theo lại đổi đề tài: "So với quyền thế và danh vọng, đại nhân dường như càng thích tiền tài hơn. Một khi đã như vậy, vì sao năm đó ngài muốn đi vào con đường làm quan mà không lựa chọn kinh doanh?"
Khấu Lẫm cũng không quay đầu lại trả lời: "Mười năm trước ta chưa từng nghĩ đến kinh thương... Chắc hẳn ngươi cũng biết, chưa đến mười tuổi ta đã bị bắt vào quân doanh, đúng là trưởng thành trên chiến trường Bắc Nguyên, đâu thể nào tiếp xúc với nữ nhân và tiền tài, chỉ thấy vô số đám cấp trên bất tài và thối nát. Khi còn thiếu niên ta cũng tràn ngập lòng nhiệt tình báo quốc, thế nhưng từ từ bị một loại cảm giác vô lực dập tắt."
Lời này đúng là chạm đến tâm khảm của Liễu Ngôn Bạch, bởi vì hắn cũng trải qua giai đoạn chuyển biến tương tự như vậy.
Khấu Lẫm thả chậm bước chân, chậm rãi xoay mặt nhìn về phía vầng thái dương: "Thật may mắn cho ta, lúc ta không chịu nổi chuẩn bị trốn thoát khỏi quân doanh thì đúng dịp triều đình coi trọng việc thi võ cử chứ không cần khảo thí văn chương, ngọn lửa tưởng như sắp tàn lụi trong lòng ta lại một lần nữa bùng cháy. Ta không do dự đăng ký dự thi ngay lập tức, sau khi thi đậu được phân công đến Cẩm Y Vệ làm Phó Thiên hộ."
Liễu Ngôn Bạch đã đuổi kịp, đi song song với hắn: "Đáng tiếc mực nước trong kinh thành còn sâu hơn so với trong tưởng tượng của đại nhân, chưa kịp đứng vững liền bị Bùi Tụng Chi làm hại thảy vào Đại Lý Tự."
Khấu Lẫm gật đầu.
Liễu Ngôn Bạch trầm mặc một lát: "Đại nhân, nói câu đại bất kính, lúc ấy ngài có từng nghĩ tới quốc gia này đã không thể nào đứng vững hay chưa?"
Nói đến chính đề, Khấu Lẫm đánh lên mười hai vạn phần tinh thần, chẳng qua nhìn bề ngoài hắn vẫn giữ điệu bộ cà lơ phất phơ: "Theo ta được biết, nguyên quán của ngươi ở Khai Phong, bị tiểu Vương gia của phủ Chu Vương chấm trúng, cầu hoan không thành nên vu oan ngươi trộm đồ; ngươi bất đắc dĩ bèn tự chặt ngón út trước mặt Chu Vương để chứng minh trong sạch."
Liễu Ngôn Bạch không mở miệng.
Khấu Lẫm nhìn xuống bàn tay phải của Liễu Ngôn Bạch đang giấu trong tay áo rộng, chỉ lộ ra một phần găng tay đen: "Đây là nguyên nhân ngươi có tài mà không thể hiển thị, lựa chọn ẩn mình trong Quốc Tử Giám?"
Liễu Ngôn Bạch từ từ vén lên tay áo, lộ ra bàn tay: "Chỉ một đoạn lóng tay mà thôi, không tính là nghiêm trọng."
Khấu Lẫm cũng biết đây không phải nguyên nhân, Sở Dao nói sau khi Liễu Ngôn Bạch chặt ngón út đã từ Khai Phong đi tới kinh thành, vào phủ Thượng thư dạy nàng vẽ tranh là lúc vẫn thích họa Bồ Tát, tâm chính trực vẫn hướng về phía trước: "Nhưng nghe phu nhân ta nói, tay phải thiếu ngón út đã gây trở ngại cho ngươi trong hội họa, khó có thể tinh tiến."
"Vẽ tranh đối với ta mà nói chỉ thuộc về giải trí, không được coi là đam mê." Liễu Ngôn Bạch bỗng dưng cười khẩy một tiếng, "Từ nhỏ ta đã yêu thích tập võ, đam mê binh pháp mưu lược. Lý tưởng của ta là rong ruổi sa trường, trở thành nho tướng như Chu Công Cẩn của Đông Ngô, được sử sách lưu danh."
(Chu Công Cẩn là tên tự của Chu Du, danh tướng và khai quốc công thần của nước Đông Ngô thời Tam Quốc. Ông nổi tiếng với chiến thắng ở Xích Bích trước đoàn quân của Tào Tháo. Chu Du là một thiên tài về quân sự, ông không những giỏi trận mạc mà còn am hiểu nghệ thuật, nhất là âm nhạc.)Khấu Lẫm hơi ngơ ngẩn. Nếu xét lại thì thấy cũng đúng, Liễu Ngôn Bạch tuy là văn thần nhưng lại không hề văn nhược, hoàn toàn khác hẳn với nhạc phụ Sở Hồ li xuất thân dòng dõi thư hương. Thuật cưỡi ngựa của hắn cực kỳ thành thục còn chưa nói, thể trạng cũng không thể khinh thường -- một đường từ Lạc Dương đến Chiết Giang, Viên Thiếu Cẩn và Sở Tiêu đều mệt như chó nhưng Liễu Ngôn Bạch vẫn không hiện ra vẻ mệt mỏi. Khấu Lẫm còn từng hỏi qua nguyên nhân, hắn nói là thường xướng Ngũ Cầm Hí gì đó.
"Vậy vì sao ngươi không đi tập võ?"
"Tuy rằng ngay cả một cái công danh cũng không khảo về được, nhưng tổ tiên Liễu gia đều là người đọc sách, phụ thân không cho phép ta tập võ. Khi đó ta ở thôn quê cũng không có chỗ nào để học võ. Thật tình cờ vào năm bảy tuổi, ta phát hiện nơi doanh trại đóng quân có một cái lỗ chó, bên kia bức tường vừa đúng là giáo trường. Ta thực vui vẻ, mỗi ngày tan học đều chui lỗ chó vào học trộm. Nhưng không đến mười ngày liền bị phụ thân phát hiện, bị ông hung hăng đập cho một trận."
Khấu Lẫm hơi nhếch khóe môi: "Vì thế ngươi liền từ bỏ?"
Liễu Ngôn Bạch lắc đầu: "Không, khi còn nhỏ ta rất bướng bỉnh, phụ thân không cho phép ta tập võ, ta liền giận dỗi không thèm đến học đường."
Khấu Lẫm cười nói: "Nhưng kết quả của trận giận dỗi là ngươi thua."
"Phải." Liễu Ngôn Bạch đề cập đến vấn đề này, vẻ mặt u ám hiện trên khuôn mặt sáng như trăng rằm của hắn, "Ta cho rằng ta đủ tàn nhẫn, thế nhưng phụ thân ta lại còn ác hơn. Phụ thân cấm túc ta trong nhà, còn đem tất cả sách vở trong nhà đốt hết, làm ta bị nhàm chán cũng không có một quyển sách để xem, chỉ có thể mỗi ngày ngồi xổm ngoài sân đếm kiến. Từ bảy tuổi đến chín tuổi, hai cha con chúng ta giằng co suốt hai năm, thấy rõ phụ thân chuẩn bị giam cầm ta đến chết cũng tuyệt đối không nhường bước, ta bèn nhận thua."
Khấu Lẫm nghe vậy nhíu mày: "Phụ thân ngươi cũng thật kỳ quái, tình nguyện để ngươi trưởng thành trở nên một kẻ phế vật cũng không muốn ngươi tập võ tòng quân?"
Liễu Ngôn Bạch rũ mi cười khổ: "Chính là như vậy. Cho đến hôm nay ta vẫn không thể hiểu nổi suy nghĩ của phụ thân -- rõ ràng ông cũng không phải loại trọng văn khinh võ, ông không hề tự cho mình là người có học thì sẽ thành cao nhân nhất đẳng, càng không buộc ta phải thi đậu công danh để quang tông diệu tổ, nhưng lại nhất định không cho phép ta tập võ. Ta có hỏi phụ thân nguyên nhân, ông nói thế đạo quá loạn, sợ ta là nhi tử duy nhất bị chết trận sa trường, trong nhà sẽ phải tuyệt hậu."
Liễu Ngôn Bạch ngừng lại một chút, "Tuy nhiên ta bị buộc phải từ bỏ tập võ, nhưng chưa từng từ bỏ nghiên cứu học tập binh pháp. Lúc ấy ta đã nghĩ cho dù không thể ra trận giết địch, có lẽ ta vẫn còn cơ hội làm quân sư."
Khấu Lẫm cổ vũ: "Tuyệt đối có thể."
Lần trước trong trận thủ thành Kim Trúc, hắn đã kiến thức được bản lĩnh của Liễu Ngôn Bạch.
Ngẫm lại cuộc đời thật là kỳ lạ.
- - -- Khấu Lẫm hắn đây thời thơ ấu không hề có chí lớn, chỉ muốn trải qua một cuộc sống an ổn; thế nhưng hắn lại bị bắt vào quân doanh, vì sống sót mà bất đắc dĩ luyện được một thân võ công, trở thành một quân nhân.
- - -- Còn Liễu Ngôn Bạch thì thời thơ ấu mộng tưởng tập võ tòng quân; thế nhưng lại bị chặn đường, trở thành một tiên sinh dạy học.
Khấu Lẫm cười nhẹ một tiếng, chờ Liễu Ngôn Bạch rốt cuộc chịu mở miệng tâm sự tiếp tục câu chuyện, từ đó mới có thể minh bạch khúc mắc của hắn, vì sao lại bị Thiên Ảnh xúi giục. Nhưng đột nhiên hắn lại cảm giác có một ít cao thủ xuống núi, bèn nghiêm mặt lại.
Chỉ chốc lát sau, một hàng mười võ sĩ Đông Doanh đi dọc theo con đường rải sỏi xuống núi, thoáng chạm mặt Khấu Lẫm và Liễu Ngôn Bạch. Bọn họ số đông, Khấu Lẫm và Liễu Ngôn Bạch nghiêng người nhường đường.
Đám võ sĩ có thể từ trên núi đi xuống, chứng tỏ là khách nhân của Kim Trấm, là nhân vật thuộc loại quý tộc của Đông Doanh.
Dạo này Khấu Lẫm bận rộn lôi kéo làm thân với Liễu Ngôn Bạch, nhưng cũng phát hiện Ma Phong Đảo hơi có chút dị thường, rõ ràng đã tăng cường phòng ngự. Vì thế hắn nhờ Sở Dao bóng gió hỏi thăm, mới biết được hai thủ lĩnh hải tặc khác trên biển Đông Nam là Trần Bảy và Từ Mân đã lên đảo làm khách.
Hai người này cùng Kim Trấm được xưng Tam hùng trên biển, mỗi năm đều sẽ tập trung gặp nhau một lần, tham thảo một chút chuyện đời, đặt ra một chút kế hoạch cho tương lai, không có gì đáng tò mò. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, ba người này vừa mới tề tụ vào tháng mười hai năm ngoái, hiện giờ mới tháng hai, trong khoảng thời gian ngắn ngủn không ngờ lại họp mặt lần nữa, hẳn là đã xảy ra sự kiện quan trọng gì liên quan đến ba người. Đã vậy Từ Mân còn dẫn đến quý tộc Đông Doanh.
Khấu Lẫm nhớ tới khi Ngu Khang An rời đi đã cảnh cáo Kim Trấm, nếu không giao Đoạn Xung ra liền khiến Ma Phong Đảo phải tắm máu.
Bộ này do bà còm ở wattpad biên tập
"Là hắn sao?" Người nói chuyện có vẻ là thủ lĩnh của đám người Đông Doanh, đã đi ngang qua người Khấu Lẫm và Liễu Ngôn Bạch rồi lại dừng chân quay đầu, ánh mắt khóa ở trên người Liễu Ngôn Bạch.
Khấu Lẫm nghe không hiểu hắn nói cái gì, thấy tên thủ lĩnh trẻ tuổi anh tuấn nhưng ánh mắt toát ra vẻ hung ác nên không khỏi nhíu mày, cũng quay qua nhìn về phía Liễu Ngôn Bạch.
Liễu Ngôn Bạch cũng không rõ nguyên do.
Tên thủ lĩnh kia thình lình muốn rút kiếm, lại bị một vị lão giả phía sau ngăn lại: "Thiếu chủ, đây là địa bàn của Đại lão bản, không thể hành hung."
"Hừ!" Tên thủ lĩnh kia cắn răng nhẫn nhịn, giận dữ thu kiếm vào vỏ, ánh mắt như chim ưng vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Liễu Ngôn Bạch.
"Hóa ra là hắn." Liễu Ngôn Bạch hạ giọng nói, "Khi chúng ta thủ thành Kim Trúc, trong đám Oa tặc tới công thành, không phải có tên quân sư dùng cây quạt sắt để chỉ huy đó sao?"
Khấu Lẫm không biết làm sao Liễu Ngôn Bạch nhận ra được, nhưng tin tưởng phán đoán của hắn.
Khi Khấu Lẫm đi kiềm chế Oa tặc, sợ bị thương trên mặt nên hắn đeo mặt nạ, Liễu Ngôn Bạch ở trên thành lâu đánh đàn bày trận, mục tiêu quá lớn nên bị tên tặc này nhớ kỹ.
Liễu Ngôn Bạch thanh âm đè xuống càng thấp: "Hình như hắn là nhi tử của một Đại phiên chủ Đông Doanh, coi bộ không dễ chọc. Đại nhân hãy cẩn thận một chút, đừng để hắn nhận ra ngài, bằng không cho dù ở địa bàn Kim lão bản nhưng cũng sẽ rước lấy phiền toái..."
Liễu Ngôn Bạch còn chưa nói xong lại nghe Khấu Lẫm cười ha hả một cách lạnh lùng, mặt hướng về phía tên thiếu chủ Đông Doanh kia, duỗi tay chỉ chỉ hắn, sau đó dùng tay giả làm thanh đao bày ra động tác cắt cổ.
Đêm đó trên thành lâu ở Kim Trúc, tên thiếu chủ Đông Doanh này khiêu khích quan thủ thành, Khấu Lẫm đã từng làm động tác này đáp trả hắn.
Vì thế tên thiếu chủ Đông Doanh hơi sửng sốt rồi lập tức giận dữ!
Người đánh đàn bày trận cố nhiên đáng giận, nhưng tên ác tặc đeo mặt nạ phi thân từ trên thành lâu xuống đánh bao nhiêu binh sĩ bị thương nặng càng là tội không thể tha!
Hừ, ngay cả lão giả khuyên nhủ thiếu chủ cũng lạnh lùng liếc Khấu Lẫm một cái.
"Đi trước thôi, thiếu chủ." Lão giả lôi kéo.
"Ngươi chờ đó cho ta." Tên thiếu chủ Đông Doanh rút ra một cây quạt từ trong tay áo rộng lớn, cũng chỉ tay về phía Khấu Lẫm rồi làm động tác "Giết".