Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 138: Một cặp cha con ác độc (1)

Chương 138: Một cặp cha con ác độc (1)


Lúc trước khi Lục Trần đề nghị giao dịch, phò tá phụ thân của hắn lên ngôi hoàng đế, còn Lục Trần thì giúp hắn quay trở lại Kiếm Đế cung.
Kiếm Thu Dịch còn cảm thấy đây là một vụ trao đổi rất có lợi.
Hắn không lo lắng chút nào, bởi vì Lục Trần là kiếm chủ của thế hệ này, đằng sau nhất định có cường giả chống lưng.
Bây giờ mới biết mình đã bị lừa rồi.
Hắn ẩn cư ở Hoàng triều Đại Tề, bởi vì là một Kiếm Vương, nên Tề Hoàng mới nể mặt hắn ba phần, hôm nay lại đứng về phía đối lập, đồng nghĩa là đã lập tức đối đầu một sống một chết với Tề Hoàng rồi.
Lục Trần chắp hai tay sau lưng, nói: “Sống chết có số, giàu sang do trời, lần ra ngoài tu luyện này, vốn là mấp mé giữa sự sống và cái chết, nếu như chuyện này cũng cần cường giả bảo vệ, vậy làm thế nào để trở nên trưởng thành, làm sao để rèn luyện tâm võ đạo vô địch.”
Kiếm Thu Dịch không nói gì, lời này tuy rằng không sai, nhưng từ xưa đến nay đã có biết bao nhiêu thiên tài bởi vì quá kiêu ngạo, bành trướng nên ngã xuống nửa đường, hóa thành một đống đất vàng.
Người ở trước mắt này, rõ ràng chính là đang bành trướng.
Ngươi nói ngươi không có đại năng Thánh cảnh bí mật bảo vệ, vì sao còn muốn trêu chọc Tề Hoàng, đây không phải là tự tìm đường chết sao?
Hoàng triều Đại Tề trong mắt Kiếm Đế cung chỉ là một thôn nhỏ trên núi, một vùng đất vắng vẻ, xa xôi hẻo lánh.
Nếu như Lục Trần rơi vào chỗ này, Kiếm Đế cung cũng không thể đưa viện binh đến.
Chết, cũng chỉ là một cái chết uổng phí.
Kiếm Đế cung nếu như truy xét đến tận cùng, có lẽ sẽ vì báo thù cho Lục Trần mà giết chết Tề Hoàng, nhưng người đã chết thì cũng không thể nào sống lại.
Lục Chính Hằng đứng một bên, giờ phút này cũng trở nên trầm mặc, nội tâm đã hai lần trải qua đả kích lớn.
Đầu tiên là khi Kiếm Thu Dịch xác nhận không đánh lại Hoàng giả, có chút tuyệt vọng, nhưng lại nghe Kiếm Thu Dịch nói sau lưng Lục Trần có người giám hộ, hơn nữa Lục Trần còn chính miệng thừa nhận được Thánh cảnh trong truyền thuyết bảo hộ, nghe đến đó, Lục Chính Hằng đã trở nên nhẹ nhõm.
Có Thánh cảnh ra tay, việc đánh chết Tề Hoàng không phải cũng chỉ đơn giản như giết chết một con kiến sao.
Tâm trạng của hắn giống như đang bay trên mây.
Nhưng mà mới ở trên mây được hai giây, tên tiểu tử thúi này lại nói bản thân muốn thoát khỏi sự bảo hộ của Thánh cảnh.
Nói cách khác tiểu tử này không có cường giả chống lưng.
Bọn họ vẫn phải một mình đối mặt với lửa giận của Tề Hoàng.
Lục Chính Hằng thật sự muốn đánh chết cái tên tiểu từ này để có thể làm cho trái tim của hắn bình tĩnh một chút, không cần phải lúc lên lên xuống như vậy.
Kiếm Thu Dịch trầm ngâm vài giây, cuối cùng cắn răng nói: “Bây giờ ngươi lập tức đi theo ta, rời xa Thanh Vực, trở về Kiếm Đế cung, chỉ cần quay lại Kiếm Đế cung, với thân phận và địa vị của ngươi, tùy tiện chọn ra hai trợ thủ bậc Kiếm Hoàng, hẳn là rất dễ dàng.”
Kiếm Thu Dịch biết, nếu bây giờ mình quay trở lại Thanh Vực sẽ có khả năng nguy hiểm đến tính mạng, bởi vì dòng dõi đã từng công khai cảnh cáo hắn, khi còn sống không được đặt chân nửa bước vào Thanh Vực, nếu làm trái ước định sẽ lập tức bị chém.
Nhưng mà bây giờ hắn không để ý được nhiều như vậy, Lục Trần không thể chết, hơn nữa thân phận của Lục Trần còn rất đặc biệt.
Cho dù hắn có trở lại Kiếm Đế cung, nhưng người dòng đó biết mình đi bên cạnh Lục Trần, cũng không dám tự ý ra tay.
Nghe thấy Kiếm Thu Dịch, Lục Trần không biết vì sao luôn có một loại cảm giác đã từng quen biết. Đúng rồi, nhớ kỹ lúc trước hắn sỉ nhục hoàng triều Đại Tề lần đầu tiên, còn dùng Phệ Hồn đoản kiếm thôn phệ đủ một đoạn ý niệm Nhân Hoàng, lão già cũng từng nói tương tự.
Muốn dẫn hắn rời khỏi Lục quốc, rời khỏi hoàng triều Đại Tề.
Lục Trần im lặng, mặc dù Kiếm Thu Dịch này là một Kiếm Vương, nhưng cũng sợ chết.
Nếu như Kiếm Thu Dịch học được Độc Tâm thuật, hiểu rõ suy nghĩ bên trong của Lục Trần, khẳng định sẽ tức trợn trắng mắt, trên đời có ai không sợ chết, nói không sợ chết đều là dối trá.
Nhưng Lục Trần lại hiểu rõ suy nghĩ của hai người.
Ngày tháng hai người cùng trải qua đều bình yên, mặc dù trải qua nguy hiểm, cũng gặp được nguy hiểm sinh tử, nhưng không thể địch lại kẻ địch, phản ứng đầu tiên vẫn là trốn chạy, dù sao để lại được ngọn núi xanh mà không lo không có củi đốt.
Nhưng muốn nói kinh nghiệm lịch luyện thì chắc chắn hai người không hề phong phú.
Đối với hắn, đắc tội một vị hoàng giả là chuyện như cơm bữa thường ngày.
Lục Trần tràn đầy tự tin mở miệng nói: “Quay về Thanh vực thì bỏ đi, yên tâm, cho dù hoàng triều Đại Tề đến Vương thành, ta sẽ để cho hắn có đến mà không có về.”
Kiếm Thu Dịch trợn trắng mắt, hắn không tin lời của Lục Trần, ngay cả hắn chỉ nắm chắc một chút khả năng đào thoát từ trong tay hoàng triều Đại Tề, hắn không biết sự tự tin của Lục Trần mới đạt Siêu Phàm cảnh lấy từ đâu, phía sau có người giám hộ thì không sợ, nhưng vấn đề là không có.
Còn Lục Chính Hằng như có điều suy nghĩ, bởi vì kinh lịch mà Lục Trần sáng tạo tạo ra hết kỳ tích này đến kỳ tích khác, mỗi khi hắn cảm thấy xong đời thì luôn có thể biến nguy thành an.
Giờ phút này, dáng vẻ thề thốt son sắt của Lục Trần khiến Lục Chính Hằng có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Lục Trần thực sự có biện pháp đối phó một vị hoàng giả.
Thế nhưng hắn nghĩ nát óc cũng nghĩ không thông, Lục Trần có biện pháp gì đối phó với một vị hoàng giả.
Ánh mắt của Kiếm Thu Dịch ổn trọng, nói: “Xem ra, ta chỉ có thể mời bạn già của ngươi rời núi.”
“Bạn già, thực lực của bạn già ngươi như thế nào?” Lục Trần rất tò mò hỏi, bạn già của Kiếm Thu Dịch sẽ không phải là một vị Nhân Hoàng chứ.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất