Chương 14: Sẽ chết rất thảm
Nếu nói con trai của Lý Hắc Phi Xà tông thích ăn chơi đàng điếm, thì con trai của môn chủ âm Độc môn Chương Uy thì ngược lại. Chương Uy luyện võ từ nhỏ, không ham mê sắc đẹp, cần cù luyện võ công.
Sau khi theo phụ thân vào Vương thành, thì thích đấu võ ở sân võ ngầm dưới lòng đất của Vương thành, chiến đấu với các kẻ liều chết, rèn luyện tu vi bản thân. Trên cơ bản, mỗi ngày Chương Uy đều sẽ ở một chỗ gọi là đấu trường Hắc Giao.
Người phụ trách ở đây không phải thuộc thế lực bản địa Vương thành, mà là phân bộ của thế lực ngoại giới. Nghe nói bối cảnh ở đây rất kinh người, lai lịch sau lưng ít nhất có Vương cảnh tọa trấn.
Đối với việc vương quốc sắp đổi chủ, bọn họ không tỏ thái độ, quốc vương nơi này là ai bọn họ cũng không để ý, chỉ cần không ngăn cản bọn họ buôn bán là được.
Khi Lục Trần đi vào đấu trường Hắc Giao, nơi này đã kín người hết chỗ. Mỗi ngày đều có thể thưởng thức chiến đấu của những kẻ liều mạng, khán giả tới nơi này cần phải nộp số linh thạch nhất định.
Hơn nữa còn có thể dùng linh thạch đặt cược người mình thích thắng.
Có người thắng đến bát đầy vàng, có người đến nhà chỉ có bốn bức tường.
Lục Trần nộp phí vào sân một trăm linh thạch, tiến vào bên trong quan sát. Giờ phút này, trên đài đấu võ đang có hai nam tử đánh nhau cực kỳ hung ác, trong đó có một người để trần thân trên, dáng người vạm vỡ, cường tráng giống như một con trâu.
Hắn lộ ra nửa người trên vô cùng tráng kiện, phát ra tiếng gào thét điên cuồng.
“Man Ngưu cố lên, Man Ngưu cố lên!”
Bốn phía có vô số tiếng hò hét.
Nam tử để trần nửa người trên này có biệt hiệu Man Ngưu, là một vua thường thắng của đấu trường Hắc Giao, chưa bao giờ thua.
Người quyết đấu cùng Man Ngưu là một nam tử thoạt nhìn đại khái khoảng ba mươi tuổi.
Bởi vì quy củ của đấu trường là không thể sử dụng bất kì vũ khí nào, hoàn toàn phải dựa vào nắm đấm để đánh nhau.
Như vậy có thể rèn luyện khí lực của cơ thể.
Tuy cơ thể hắn trông có vẻ ‘gầy yếu’ hơn Man Ngưu một chút, nhưng lại có thể đấu với Man Ngưu, hai người quyền đối quyền, phát ra tiếng nhục thể va chạm nặng nề.
“Chương thiếu cố lên, Chương thiếu cố lên!”
Tương tự, có người gào thét cổ vũ cho nam tử trẻ tuổi.
Nam tử đánh nhau tay không với Man Ngưu, chính là Chương Uy thiếu chủ âm Độc môn.
“m Độc môn tu luyện độc công, não thiếu môn chủ bị hỏng à, lại chạy tới đánh nhau tay không với tụi liều mạng đó.” Cách đó không xa có một già một trẻ đang đứng, nam tử khá trẻ tuổi trong đó khinh thường nói.
Lão giả ha ha cười nói: “Có lẽ Chương Uy này tu luyện Luyện Thể quyết, đang rèn luyện thể phách đó.”
“m Độc môn sở trường dùng độc công, nhưng mà gặp phải võ giả tu luyện công pháp cương mãnh, độc công sẽ không có tác dụng gì cả, vả lại độc công là bàng môn tả đạo, người tu luyện độc công bá đạo ít lại càng ít.”
“Mấy ngày nay mỗi ngày Chương Uy đều đến, mượn Man Ngưu để rèn luyện, khí lực tăng cường hơn không ít, tối thiểu có thể kiên trì thời gian một nén nhang dưới công kích mưa rền gió dữ của Man Ngưu.”
“Cho dù thế nào, Chương Uy đến quả thật đã giúp đấu trường Hắc Giao chúng ta thu hút vô số khán giả, làm cho chúng ta kiếm được rất nhiều tiền.”
Nam tử trẻ tuổi sờ cằm: “Điều này cũng đúng.”
“Đúng rồi, nghe nói Lục Chính Hằng sắp tèo rồi.” Dừng một chút, tuổi trẻ nam tử dò hỏi.
Lão giả cười ha hả nói: “Không biết, Địa Linh trận cấp năm của vương cung còn chưa phá vỡ, Lục Chính Hằng sống hay chết vẫn là một ẩn số, nhưng mà bốn cường giả Nguyên Thần liên tục công kích Địa Linh trận hơn một tháng mà Nhân Vương không hề lộ diện, xem ra có lẽ giống như lời đồn, bị thương rất nghiêm trọng.”
“Chẳng qua chuyện đó không liên quan đến chúng ta, chỉ cần không đến quấy rầy chúng ta kiếm tiền, ai làm Vương đều giống nhau cả thôi.”
Lục Trần nhìn hai người một cái, sau đó dời tầm mắt dừng trên người nam tử đấu võ trong sân, nam tử trẻ tuổi này là mục tiêu của hắn. Sau đó hắn lại nhìn về khán đài.
Một chỗ nào đó trên khán đài có một thanh niên đang ngồi, hắn lười biếng ngồi trên ghế, bên cạnh có một nữ tử thiên kiều bá mị đang đút đồ ăn.
“Nhiếp Hoa cũng ở đây, xem ra có thể nhất tiễn song điêu, bớt một chỗ phải chạy rồi.” Lục Trần như có điều suy nghĩ nói.
Nhiếp Hoa này là thế hệ trẻ tuổi của gia tộc bản địa Vương thành, con trai của cường giả Nguyên Thần cảnh Nhiếp Vô Danh, cũng nằm trong danh sách mà Lục Trần muốn giết.
Trong sân, Chương Uy cũng không phải đối thủ của Man Ngưu, cuối cùng bị Man Ngưu đánh một quyền vào ngực, bay ngược ra ngoài.
Lục Trần đến đã nhìn ra, Man Ngưu này sở hữu thực lực Tẩy Tủy cảnh hậu kỳ, Chương Uy cũng như thế, nhưng mà Lục Trần không thèm để ý, đều là Tẩy Tủy cảnh nhưng cũng có chênh lệch.
Có Tẩy Tủy cảnh cùi bắp, có Tẩy Tủy cảnh rất ngon nghẻ.
Tuy Chương Uy đánh thua nhưng hắn không thấy mất mát, ngược lại còn nhìn về phía Man Ngưu nói: “Lần sau ta vẫn khiêu chiến với ngươi.”
Sau khi Chương Uy nói xong thì bước xuống đài đấu võ, đi đến chỗ Nhiếp Hoa. Nhiếp Hoa thấy Chương Uy đi qua, đứng lên khen ngợi: “Chương thiếu, khí lực của ngươi lại mạnh lên rồi, chúc mừng chúc mừng.”
“Ha ha, khách sáo, ngươi có muốn đi lên thử xem không.” Chương Uy nhìn về phía Nhiếp Hoa nói.
“Không cần.” Nhiếp Hoa cười nói: “Đi thôi, đi tìm Lý Hạo, cùng nhau hẹn ăn một bữa cơm.”
“Ừm.”