Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 142: Quả thật là thổ hào

Chương 142: Quả thật là thổ hào


Kiếm Thu Dịch xúc động, sau đó thoải mái, hiện tại cuối cùng hắn đã hiểu vì sao Lục Trần không sợ hãi, thì ra sở hữu trận kì cấp bảy, trận kì cấp bảy có thể bố trí trận pháp cấp bảy, vây nhốt cường giả cấp Nhân Hoàng, thậm chí vặn chết.
Một vài trận pháp cấp bảy công kích lớn mạnh, thậm chí có thể dễ dàng giết chết cường giả Nhân Hoàng.
Trận pháp cấp bảy, chính là khắc tinh của Nhân Hoàng, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải gậy ông đập lưng ông, mời Nhân Hoàng vào bên trong trận pháp.
“Nếu Ngự Lôi trận cấp bảy không được, còn có Thất Tuyệt kiếm trận cấp bảy.” Lúc ba người khiếp sợ, Lục Trần lật cổ tay, lại xuất hiện thêm mấy trận kì, không giống với trận kì trước đó, đây là trận pháp Thất Tuyệt cấp bảy.
Cũng có thể vây giết Nhân Hoàng, nhưng uy lực của trận pháp Thất Tuyệt yếu hơn rất nhiều so với Ngự Lôi trận cấp bảy.
Ba người lại ngơ ngác.
Lục Trần lại không chỉ có một loại trận pháp cấp bảy sát phạt lớn mạnh.
Cái thứ này, cho dù là hoàng giả cũng không có, Lục Trần ở đâu lấy được.
Lục Chính Hằng và Kiếm Thu Dịch còn đỡ.
Tuy rằng Lục Chính Hằng không biết địa vị của Lục Trần ở Kiếm Đế cung, nhưng nghe nói hộ đạo giả là Thánh cảnh, ắt hẳn làm ra trận kì cấp bảy không thành vấn đề, suy nghĩ của Kiếm Thu Dịch kỳ thật không khác biệt lắm với Lục Chính Hằng, cho rằng những trận kì này là Kiếm Đế cung cho Lục Trần dùng để hộ mệnh.
Dù sao thân phận của Lục Trần ý nghĩa phi phàm đối với Kiếm Đế cung.
Đối với việc Lục Trần có thể lấy ra trận kì cấp bảy, Lục Chính Hằng và Kiếm Thu Dịch chỉ là một chút kinh ngạc nho nhỏ, nhưng mà đối với Lâm Thành bên cạnh mà nói, có chút chấn động rồi, trong lòng Lâm Thành tràn ngập khiếp sợ, hô hấp có chút dồn dập.
“Thế nào, hai loại trận pháp có đủ hay không, nếu không đủ, thì thêm một thánh khí.” Lục Trần nhìn chằm chằm Lâm Thành, cổ tay lật lại, trận kì biến mất không thấy, thay vào đó chính là một đại ấn hình vuông, phía trên điêu khắc một bức tượng yêu thú huyền vũ.
“Thánh khí.”
Ba người nhìn chằm chằm Huyền Trọng ấn trong tay Lục Trần, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mang theo kinh ngạc cùng với một tia hoài nghi.
“Thật sự là thánh khí.”
Kiếm Thu Dịch dò hỏi, sau đó đi tới, cầm lấy Huyền Trọng ấn, sức nặng của Huyền Trọng ấn vào tay khiến hắn hơi đổi, bên trong Huyền Trọng ấn nho nhỏ này, giống như có sức nặng ngàn cân, tay cầm Huyền Trọng ấn không thể khống chế buông xuống.
Cũng may đúng lúc hắn thúc giục sức mạnh, mới tránh cho xấu mặt.
Kiếm Thu Dịch kinh ngạc hét: “Nặng quá.”
Lâm Thành híp mắt, vẻ mặt trịnh trọng, nói: “Ta cảm nhận được quy tắc trọng lực, đây là sức mạnh của quy tắc.”
Đại năng Thánh cảnh, nắm giữ sức mạnh quy tắc trong trời đất, có thể vận dụng sức mạnh quy tắc, đây là một loại năng lực rất thần kỳ, mỗi một Hoàng cảnh phải lĩnh ngộ quy tắc mới có thể phá vỡ mà vào Thánh cảnh, sức mạnh quy tắc có rất nhiều loại, quy tắc trọng lực, quy tắc không gian, quy tắc giết chóc, quang minh, hắc ám, phong vũ lôi điện, kim mộc thủy hỏa thổ v.v....
Chỉ cần lĩnh ngộ một loại lực lượng quy tắc, thì có thể siêu phàm thoát tục, trở thành đại năng Thánh cảnh.
Lâm Thành cảm nhận được quy tắc trọng lực nồng đậm phía trên pháp bảo Huyền Trọng ấn, đây là lúc luyện khí sư đang luyện khí, bỏ tâm huyết vào, khắc quy tắc trọng lực, nâng cao cấp bậc pháp bảo, pháp bảo ẩn chứa lực lượng quy tắc, đó là thánh khí.
Cho nên Lục Trần không nói dối.
Ánh mắt Lâm Thành lần nữa nhìn về phía Lục Trần có chút khác, lúc trước cảm thấy Lục Trần có chút không biết trời cao đất rộng, theo từng món đồ tốt lấy ra, mắt lộ ra khác thường, người gì vậy, đồ để đối phó Nhân Hoàng cũng quá nhiều rồi.
Quả thực chính là thổ hào.
Lâm Thành nhìn về phía Kiếm Thu Dịch, mang theo dò hỏi, dò hỏi thân phận của Lục Trần.
Kiếm Thu Dịch nhận được ánh mắt, lập tức hiểu ý, mở miệng nói: “Đệ tử Kiếm Đế cung.”
Lâm Thành nháy mắt rùng mình, đối phương vậy mà đến từ Kiếm Đế cung, hắn biết địa vị của Kiếm Đế cung trong cửu thiên thập vực, tuy rằng Kiếm Thu Dịch chỉ nói đối phương là đệ tử của Kiếm Đế cung, nhưng mà có thể lấy ra nhiều đồ tốt như vậy, địa vị của người nào đó ở Kiếm Đế cung khẳng định vô cùng cao.
Kiếm Thu Dịch cũng hiểu được, vì sao Lục Trần dám trêu Tề Hoàng, hơn nữa phía sau không có hộ đạo giả cũng kiêu ngạo như vậy, nguyên nhân là đồ tốt trên người quá nhiều, chỉ hai loại trận pháp, môt khi không để ý có thể khiến hoàng giả ngã xuống, hèn chi không chút sợ hãi Tề Hoàng tìm đến phiền phức.
Sau một ngày, bọn họ nhận được tin tức, Tề Hoàng ở Tề Hoàng thành cũng không lựa chọn tự mình đến Lục quốc, mà phái ra hai người, Võ Vương và Trấn Yêu Vương.
Tuy rằng phái ra hai đại Vương giả tuyệt đỉnh là đội hình rất mạnh, nhưng mà bọn họ cũng không biết, đối với vương cung Lục quốc mà nói đội hình này vẫn không nỡ nhìn.
Kiếm Vương của vương cung Lục quốc là Vương giả tuyệt đỉnh, một mình một người có thể chiến hai đến ba Vương giả tuyệt đỉnh cùng cấp bậc, huống chi còn có một Lâm Thành.
Hiện tại Lâm Thành chỉ là Vương cảnh đỉnh phong, nhưng mà dựa vào bí pháp linh hồn quỷ dị, có thể làm trọng thương Vương giả tuyệt đỉnh, bởi vì linh hồn là thứ yếu ớt nhất còn trí mạng của võ giả, một khi bị hao tổn, nhẹ thì biến thành ngu ngốc, nặng thì thần hình câu diệt.
Lâm Thành cong khóe miệng lên một nụ cười lạnh: “Hai Vương giả tuyệt đỉnh, không đủ giết, trái lại ta hy vọng Tề Hoàng đích thân tới.”
Nếu Lục Trần không lấy ra trận kì cấp bảy, có lẽ Lâm Thành còn có thể kiêng kị Tề Hoàng, nhưng mà có mấy thứ này, không sợ Tề Hoàng rồi, ngược lại hy vọng lần này tới là Tề Hoàng, mà không phải hai vị Vương giả tuyệt đỉnh.
Vài ngày sau, Võ Vương và Trấn Yêu Vương đáp xuống Vương thành Lục quốc, hai khí tức cực mạnh bùng nổ, hình thành cuồng phong tàn sát bừa bãi trong không trung, sinh ra năng lượng bão vô cùng cuồng bạo, chậm rãi khuếch tán ý chí của Vương giả, tuyên bố hai người bọn họ đã đến.
Sau khi Võ Vương và Trấn Yêu Vương đáp xuống, Kiếm Thu Dịch đột ngột xuất hiện trong không trung, nghênh đón hai người.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất