Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 150: Tài Thần đùa giỡn nhân gian

Chương 150: Tài Thần đùa giỡn nhân gian


“Đây là khí tức của Tề Hoàng.” Có người run giọng nói, sắc mặt trắng bệch.
Bọn họ chưa từng gặp qua chân thân của Đế Hoàng cao cao tại thượng giống như thần minh của Đại Tề, nhưng hình tượng Tề Hoàng lại khắc sâu trong lòng người, luồng khí tức này vượt xa quân vương Lục quốc, không cần phải nói, chắc chắn là bệ hạ Tề Hoàng trong truyền thuyết.
Bọn họ cũng đang theo dõi, đang thảo luận chuyện xảy ra gần đây ở Lục quốc.
Quân vương Lục quốc đắc tội Tề Hoàng, nhưng hết lần này đến lần khác hóa hiểm thành an, lại thu nạp được kẻ phản bội Tề Hoàng là Vương đệ nhất Đại Tề Kiếm Vương cùng với Võ Vương, điều này khiến Tề Hoàng rất giận dữ, đích thân ra tay, lần này Tề Hoàng hàng lâm Lục quốc nhất định là vì tiêu diệt kẻ phản loạn Lục Chính Hằng.
Cùng lúc này, Lâm Thành híp mắt lại trong vương cung, nói: “Tề Hoàng đã đến.”
Có thể nói Lâm Thành rất quen thuộc khí tức của Tề Hoàng, hắn với Tề Hoàng có thù không đội trời chung, lúc cảm giác được khí tức của Tề Hoàng, trong mắt Lâm Thành tản mát ra sát ý lạnh như băng.
Một đám người đứng lên trong cung điện, ra cửa nghênh đón Tề Hoàng.
Ra khỏi cung điện đã nhìn thấy trên bầu trời vương cung có mười người, trong đó có một trung niên to lớn mặc trường bào màu tím, khí chất cao ngạo, trên người hắn mang theo hoàng uy rất khủng bố, sắc mặt hắn âm trầm, đồng tử nhìn chằm chằm vào đám người phía dưới.
Ngoại trừ hắn ra, thì chín người phía sau Tề Hoàng đều là võ giả Vương cảnh viên mãn.
Đây là nhóm thân tín mà Tề Hoàng đã bỏ cái giá lớn bồi dưỡng ra, trung thành và tận tâm với hắn.
Sự chú ý của Tề Hoàng vốn không đặt trên người Lục Chính Hằng, bởi vì Lục Chính Hằng chỉ là Vương cảnh trung kỳ, hoàn toàn không lọt vào mắt hắn, tầm mắt của hắn lại dừng lại trên người Kiếm Thu Dịch, chăm chú nhìn trong chốc lát, mới mở miệng nói: “Ta xem ngươi như bạn, mấy trăm năm qua, trước sau như một, hiện tại ngươi lại phản bội ta, ta muốn hỏi tại sao.”
Kiếm Thu Dịch mở miệng nói: “Ta không vì thần, sao có thể nói là phản bội.”
Tề Hoàng im lặng, nói: “Ngươi cố ý muốn đối địch với ta.”
Kiếm Thu Dịch nói: “Lập trường cá nhân bất đồng, hơn nữa, có lẽ ngươi có thể đoán được ta đến từ đâu.”
Lời Kiếm Thu Dịch nói khiến cho ánh mắt Tề Hoàng run lên, hắn nhìn Kiếm Thu Dịch thật sâu, nói: “Kiếm Đế cung ở Thanh vực xa xôi, cho dù ngươi ngã xuống ở chỗ này cũng không ai biết được.”
“Vậy sao?” Kiếm Thu Dịch cười giễu một tiếng, hồn nhiên không thèm để ý.
“Bây giờ ngươi rời khỏi vương cung, tỏ rõ lập trường, còn có thể sống.” Tề Hoàng mở miệng nói.
Nhưng Kiếm Thu Dịch vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích, Tề Hoàng hiểu được lựa chọn của hắn, sau đó hắn dịch chuyển ánh mắt lên trên người Kim Mông, cũng chăm chú nhìn trong chốc lát, rồi nói: “Năm đó ta cứu ngươi trong nguy nan, ngươi thề cả đời trung thành với ta, hiện giờ tại sao cũng phản bội ta.”
Kiếm Thu Dịch không phải thuộc hạ của hắn, đúng như lời hắn nói, không tồn tại phản bội, nhưng Võ Vương Kim Mông phản bội, điều này khiến Tề Hoàng nghĩ mãi không ra, đây là cái gai trong lòng hắn nên nhất định phải hiểu rõ mới được.
Hơn nữa, mấy chục năm trước hắn thật sự đã cứu Kim Mông, lúc ấy Kim Mông chỉ là Vương cảnh trung kỳ, bị một Yêu Vương đuổi giết khi đi du ngoạn ở Đại Tề, cả người đầy máu, vừa hay hắn đi ngang qua nơi đó cứu Kim Mông một mạng.
Từ đó, Kim Mông trung thành với hắn.
Kim Mông cười giễu nói: “Không giả vờ trọng thương, sao có thể tiếp cận ngươi.”
“Ngươi có ý gì?” Lời nói của Kim Mông khiến giữa hai hàng lông mày của Tề Hoàng nhăn lại tạo thành chữ “Xuyên”.
Kim Mông cười giễu, nói: “Ta chỉ là hộ vệ của gia tộc nào đó mà thôi.”
Đồng tử Tề Hoàng hơi co rụt lại, suy nghĩ cẩn thận, Kim Mông rõ ràng như thế, chứng tỏ gia tộc nào đó đã theo dõi hắn, lẽ nào là vì thứ gì đó.
Gia tộc có được hộ vệ Vương cảnh ít nhất sẽ có trấn giữ cùng cấp bậc với hắn.
Nhưng Tề Hoàng vẫn mở miệng hỏi: “Ngươi đến từ gia tộc nào.”
Trong lòng Tề Hoàng rất khó chịu, một gian tế ẩn núp bên cạnh hắn mấy chục năm, hơn nữa không biết là tìm kiếm thứ gì, hắn khẩn trương muốn làm rõ tất cả.
Kim Mông cũng không che giấu, gia tộc phía sau hắn là quái vật khổng lồ, cho dù Tề Hoàng biết thì sao, lập tức kiêu ngạo nói: “Tử sơn có thần miếu, Tài Thần đùa giỡn nhân gian.”
“Tử sơn có thần miếu, Tài Thần đùa giỡn nhân gian.”
Tề Hoàng như có điều suy nghĩ, đang suy nghĩ ý của những lời này, nhưng lại không hề có manh mối.
Hai tròng mắt của Kiếm Thu Dịch bên cạnh khẽ run, rất thâm ý nhìn thoáng qua Kim Mông, trong lòng hơi chấn động, gia tộc phía sau Kim Mông rất mạnh mẽ, là gia tộc Tài Thần đứng đầu Thanh vực.
Đương nhiên, Tài Thần này vốn không phải tài thần.
Gia tộc Tài Thần không phải là hình dung nhiều tiền, vô cùng giàu có. Mà là chứa đựng ý nghĩa rất đặc biệt.
Gia tộc Tài Thần, chủ mạch họ Kim, người này là Kim Mông, có lẽ là họ Kim gia tộc này ban cho.
Kim Mông thấy Tề Hoàng im lặng, cười giễu nói: “Đừng đoán nữa, với cảnh giới của ngươi không có tư cách biết gia tộc sau lưng ta, cho dù ngươi may mắn biết được thì ngươi chỉ biết kinh sợ, hoàn toàn không thể có lòng phản kháng.”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất