Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 155: Tề Hoàng bỏ mình (2)

Chương 155: Tề Hoàng bỏ mình (2)


Trận pháp quá mạnh mẽ, đương nhiên chỉ là nói đến trận pháp cao cấp.
Lâm Thành ở bên cạnh dùng thần niệm dò xét, cho đến khi không cảm giác được thần niệm của Tề Hoàng nữa, hắn mới thả lỏng ra. Bởi vì hắn không muốn cho một tia tàn hồn của Tề Hoàng chạy trốn, nếu như trốn thoát, có lẽ cũng giống như hắn có thể ẩn núp, lần nữa tu luyện.
Lần này, Tề Hoàng thật sự đã chết rồi.
Bên ngoài trận pháp, chín thân tín của Tề Hoàng mặt xám mày tro, ánh mắt trống rỗng đứng yên tại chỗ, dường như vẫn còn chưa phục hồi tinh thần lại từ đả kích Tề Hoàng bỏ mình, đó là Tề Hoàng cao cao tại thượng, vậy mà lại bỏ mạng trong trận pháp.
“Giải quyết bọn họ luôn đi.” Lục Trần đóng kín trận pháp, nhìn mấy người trên trời một cái nói.
“Được.”
Kiếm uy quanh thân Kiếm Thu Dịch lan tràn, tung người nhảy lên, lên đến trời cao, ngón tay điểm một cái, ngưng tụ bắn ra một luồng kiếm ý, trong nháy mắt đã xuyên thủng mi tâm của một người, người bên cạnh hắn cũng bất chợt ngã xuống, bị bí pháp linh hồn công kích.
Kim Mông bay lên trời, khí tức vương giả tuyệt đỉnh nở rộ, giơ tay xuất chưởng, chưởng lực trào dâng, giống như lũ lớn trút xuống, trực tiếp làm nổ tung một vị Vương cảnh viên mãn, thân thể cũng nổ tung thành bụi máu.
Ước chừng thời gian một cái hít thở, ba vị Vương cảnh viên mãn đã chết.
Còn lại sáu vị Vương cảnh viên mãn, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, còn đánh cái gì nữa, phút chốc, như chim muốn tứ tán, tìm phương hướng chạy trốn.
Đám người Kiếm Thu Dịch truy kích.
Còn Lục Trần, hắn đi tới chỗ vết máu, lấy tay gạt bỏ mấy cái, tìm kiếm nhẫn không gian của Tề Hoàng, bên trong nhẫn không gian của một vị Nhân Hoàng chắc chắn có rất nhiều thứ đồ tốt. Bên trong một đám xương vụn, tìm được một chiếc nhẫn.
Bởi vì Tề Hoàng đã chết nên bên trong đã không còn ý chí thuộc về Tề Hoàng, Lục Trần ung dung thâm dò vào bên trong.
Bên trong nhẫn không gian cũng không có quá nhiều đồ, chỉ có mấy ngàn vạn linh thạch, và một ít đan dược cấp thấp, ngoài ra, còn có hai ba quyển công pháp, bên cạnh đó còn có một chuôi trường đao, thân đao sáng như tuyết, chứa đựng hàn khí lạnh lẽo.
Lục Trần lắc đầu, không có hứng thú lắm, thứ tản mát chập chờn ngay cả Hoàng khí cũng không phải.
Lúc trước vòng tay phòng ngự kia ngược lại là đỉnh cấp Hoàng khí, thêm vào một tia quy tắc do đại năng Thánh cảnh sáp nhập vào, thuộc về ngụy Thánh khí, nhưng đã bị hư hại, có lẽ vòng tay phòng ngự là pháp bảo trân quý duy nhất của Tề Hoàng.
Đó là một món chiến lợi phẩm tương đối tốt.
Đúng rồi.
Hình như lúc nãy Tề Hoàng còn có một mũi tên gãy màu đen, một kích liền xuyên thủng một tấm trận kỳ.
Cuối cùng Lục Trần cũng nhặt được mũi tên màu đen ở bên cạnh, kim loại đen nhánh, chỉ có một đầu mũi tên nối liền với thân tên cỡ ngón tay, lộ ra từng tia từng tia quy tắc chập chờn.
Có thể đoán được lúc còn nguyên vẹn không hao tổn, hẳn là một mũi tên trong bộ cung tên Thánh khí.
Thu lại trước, có thể sử dụng làm ám khí.
Còn những vật khác, Lục Trần không có hứng thú, để lại một ít linh thạch, sau đó lấy công pháp cho hộ vệ bên cạnh, nói: “Công pháp bên trong cứ giữ lại tu luyện, cho các huynh đệ cùng nhau tu luyện.”
“Tạ ơn điện hạ, tạ ơn điện hạ.” Nhóm cấm vệ quân xung quanh vui mừng khôn xiết, điện hạ vậy mà lại giao cho bọn họ công pháp mà Tề Hoàng đã tu luyện, vậy thì há chẳng phải nói rằng bọn họ có được công pháp có thể tu luyện đến cấp bậc Nhân Hoàng sao? Nói không chừng sau này bọn họ có thể thăng lên Hoàng cảnh, ai nấy đều vui sướng ngất ngây.
Lục Chính Hằng cũng không ngờ Lục Trần lại hào phóng đến như vậy, ban thưởng cho cấm vệ quân công pháp của Tề Hoàng, để bọn họ cùng nhau tu luyện.
Nhưng nghĩ đến xuất thân của tiểu tử này, vốn không hề thiếu công pháp cấp Hoàng, hắn cũng thoải mái hẳn ra.
Vả lại, hắn cũng đã tu hành hai võ học cấp Thánh, võ học và công pháp của Tề Hoàng cao nhất cũng chỉ đến cấp bậc Hoàng cảnh, vì vậy hắn cũng chẳng thèm.
Lục Trần nói: “Mọi người nghỉ ngơi mười ngày, rồi vào ở thành Tề Hoàng.”
“Được được được.”
Một đám cấm vệ phấn khích đáp.
Tề Hoàng bị tiêu diệt, phía bọn họ có ba vị Vương giả tuyệt đỉnh, là lực lượng chiến đấu mạnh nhất của Đại Tề, cung Tề Hoàng trở thành cung điện vô chủ, đương nhiên là đoàn quân thắng lợi bọn họ sẽ sở hữu, nghĩ đến việc sắp sửa sẽ vào ở trong cung Tề Hoàng trong truyền thuyết, nghĩ đến đó thôi nhiệt huyết đã sục sôi.
Không lâu sau, ba người Kiếm Thu Dịch, Kim Mông, Lâm Thành đã trở lại, trên người bọn họ vương vãi vết máu, nhưng đều là của kẻ thù.
Kiếm Thu Dịch nói: “Tất cả đều đã bị giết, không còn một ai còn sống sót.”
“Ừ.”
Lục Trần gật đầu, nói: “Cho bên ngoài mười ngày hoà hoãn, đến lúc đó có thể đi đến thành Tề Hoàng.”
Mọi người gật đầu, tất cả đều đi nghỉ.
Tề Hoàng đến vương cung, xung quanh có rất nhiều trinh thám của các thế lực dõi theo, khi nhìn thấy Kiếm Thu Dịch và Võ Vương truy sát thân tín của Tề Hoàng, bọn họ lập tức hiểu ra Tề Hoàng nhất định đã ngã xuống, nếu không sẽ không xảy ra chuyện như thế này.
“Tề Hoàng đã thất thủ.”
“Hơi thở của Tề Hoàng đã biến mất.”
“Lẽ nào Tề Hoàng đã thất thủ? Không thể nào, Tề Hoàng là cấp bậc Nhân Hoàng, vài tên Vương giả nhỏ nhoi sao có thể giết chết được Tề Hoàng?”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất