Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 182: Hoàng chủ nổi giận (1)

Chương 182: Hoàng chủ nổi giận (1)


Cho dù là Tề Hoàng ở Hoàng cảnh trung kỳ xưng Hoàng, cũng tuyệt đối không mời được Liễu Hoàng đến, hiện tại một Vương cảnh xưng Hoàng mà lại mời được Liễu Hoàng, khiến cho trái tim nhỏ bé của bọn họ đập loạn xạ.
“Lục huynh khách sáo rồi.” Liễu Lăng cười nói: “Xưng hô là huynh đệ là được rồi, giữa hai nhà chúng ta còn có mối quan hệ khác mà.”
Trong giọng điệu của Liễu Lăng ẩn chứa ý tứ sâu xa.
Lục Chính Hằng có chút khó hiểu, quan hệ giữa hắn và vị Hoàng chủ Liễu Lăng này đại bác bắn cũng không tới, còn có quan hệ gì khác nữa sao, hắn nghĩ mãi cũng không ra.
“Vị này là Hoàng chủ Nam Đẩu, Nam Đẩu Xuyên.” Khổng Diệm chỉ vào một nam nhân trung niên đứng bên trái, mỉm cười nói.
Vóc dáng của Nam Đẩu Xuyên cao lớn, mặc một chiếc trường bào màu đen, đứng chắp tay sau lưng, hoàng uy ẩn hiện, tỏa ra khí chất cao quý, khác với ba người đứng bên cạnh, ánh nhìn của hắn mang theo sự đánh giá.
Trên thực tế, sau khi Lục Trần rời khỏi Hoàng cung Khổng Tước, hắn thông qua Truyền tống trận đến gặp Khổng Diệm để thảo luận một số việc thì bị Khổng Diệm kéo đến đây.
Sự việc Tề Hoàng sa cơ hắn dĩ nhiên là biết, hắn và Tề Hoàng cũng có chút giao tình, nhưng cũng không quá sâu đậm, đương nhiên không có khả năng sẽ báo thù cho Tề Hoàng, hắn nghe nói con trai của Lục Chính Hằng tư chất phi phàm, là môn đồ của Thánh chủ Dao Trì, bèn đi theo Khổng Diệm và những người khác đến cung Tề Hoàng.
Có tám người đến từ Hoàng cung Khổng Tước, ngoài bốn vị Nhân Hoàng, còn có bốn người không được giới thiệu, bốn người này đều là Vương giả tuyệt đỉnh của Hoàng cung Khổng Tước, Khổng Diệm cảm thấy không cần thiết phải giới thiệu.
Người xung quanh đều đã tê dại, ba vị Hoàng chủ đến chúc mừng Lục Chính Hằng đã đánh một đòn rất lớn vào tâm trí của bọn họ.
Đồng thời, cuối cùng cũng hiểu tại sao lại có linh quả trên hai chiếc bàn không giống với bàn của bọn họ, Lục Chính Hằng vậy mà không đối xử bình đẳng, đây không phải là đang phân biệt đối xử sao? Trong lòng có chút không vui, nhưng hiện giờ đã rõ những thứ trên hai chiếc bàn này là để tiếp đãi các vị Hoàng chủ.
Sự có mặt của các Hoàng chủ khiến cho sự bất mãn trong lòng bọn họ đã tan thành mây khói.
“Khổng Diệm tiền bối, cách làm của Hoàng cung Khổng Tước các ngươi có phần không chuẩn mực.” Đúng vào lúc này, bên cạnh vang lên một giọng nói không vui.
Câu này là do Lục Trần lên tiếng.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, Lục Trần đang bất mãn với một vị Hoàng chủ sao? Quả nhiên, không có việc gì mà Lục Trần không dám làm, hành động này đậm chất Lục Trần.
Khổng Diệm hoàng chủ đến cung Tề Hoàng chúc mừng đã là rất nể mặt rồi, nhưng Lục Trần lại chất vấn một vị Hoàng chủ, lẽ nào hắn không sợ Khổng Diệm hoàng chủ nổi giận sao?
Khổng Diệm dĩ nhiên nghe ra sự bất mãn của Lục Trần, mỉm cười hỏi: “Sao Lục hiền chấy lại nói như vậy?”
Lục Trần bước tới, ném tên nhóc có cái đầu sưng vù như đầu heo, đang nằm trên mặt đất giả chết, thẳng tay ném đến trước mặt Khổng Diệm, nói: “Nhà đấu giá Khổng Tước ở thành Tề Hoàng là thuộc về Hoàng triều Khổng Tước các ngươi đúng không? Chúng ta đã gửi thiệp mời, vô cùng trịnh trọng, không ngờ lại phái một nhóc hầu đến, đây là ý gì?”
“Có việc này sao?”
Nghe Lục Trần thuật lại ngắn gọn xong, sắc mặt của Khổng Diệm lập tức trở nên u ám, ánh mắt lạnh lùng nhìn nhóc hầu nằm trên mặt đất, hà khắc nói: “Cho ngươi năm giây tỉnh lại, giải thích rõ ràng mọi chuyện cho ta.”
Giọng điệu của Khổng Diệm lạnh lùng, mang theo hàm ý không cho phép giấu giếm điều gì.
Không ai có mặt tại đây có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của nhóc hầu ở Nhà đấu giá Khổng Tước, quá trình một chân nhảy lên chín tầng mây sau đó lại rơi xuống vực sâu với tốc độ cực nhanh.
Trước khi Khổng Diệm hoàng chủ xuất hiện, hắn vẫn còn rất cao hứng, bởi vì dựa vào thân phận của cha con Lục gia, không thể nào mời được Hoàng chủ đến.
Mục đích duy nhất mà Hoàng chủ đến đây chắc chắn để ra mặt thay cho Tề Hoàng đã chết.
Suy cho cùng, lúc Tề Hoàng còn sống đã qua lại thân thiết với Hoàng chủ.
Nhưng sau khi Vương giả tuyệt đỉnh của hoàng cung nói ra mục đích đến là để chúc mừng Lục Hoàng, nhóc hầu như rơi vào hầm băng, cảm thấy ớn lạnh khắp người.
Dứt khoát nằm trên mặt đất giả chết.
Hơn nữa còn tưởng rằng cha con nhà họ sẽ vì thân phận của hắn, dù sao hắn cũng đại diện cho Hoàng cung Khổng Tước, bọn họ sẽ nhắm một mắt mở một mắt, không nói ra những việc hắn đã làm, nào ngờ Lục Trần thẳng tay ném hắn đang giả chết đến trước mặt Hoàng chủ.
Mặc dù đang nhắm mắt, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ toả ra từ trên người Hoàng chủ.
“Hoàng chủ, xin Hoàng chủ tha mạng.”
Một nhóc hầu cỏn con ở Siêu Phàm cảnh sao có thể chống đỡ được áp lực từ Khổng Diệm, Khổng Diệm vừa dứt lời, hắn lập tức mở mắt ra, trong mắt hiện lên sự sợ hãi tột độ, khóc lóc van xin như kêu cha gọi mẹ, lòng vô cùng sợ hãi.
“Khổng Lâm đâu, tại sao không tới?” Bên cạnh, Khổng Tiêu Dao hờ hững nhìn nhóc hầu.
Bởi vì sản nghiệp của Nhà đấu giá Khổng Tước là của hắn.
“Khổng, Khổng đại nhân đang… đang…”
Nhóc hầu run rẩy, không thốt ra được một câu trọn vẹn.
“Gọi Khổng Lâm đến gặp ta.” Khổng Tiêu Dao lạnh lùng nói.
“Vâng, vâng, Tiêu Dao hoàng chủ.”
Nhóc hầu bò dậy chạy đi, biết mình đã gặp rắc rối lớn, bởi vì Khổng Lâm đại nhân huênh hoang, không nể mặt cha con Lục gia, khiến cho hai vị Hoàng chủ rất tức giận, hắn mặc kệ mọi thứ ra sức chạy, ước rằng bản thân mọc thêm hai cái chân, một lúc sau, bóng dáng của nhóc hầu đã biến mất.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất