Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 185: Cha con Lục thị trâu bò (2)

Chương 185: Cha con Lục thị trâu bò (2)


Hai người nhìn nhau, vô cùng xấu hổ.
Khổng Lâm ngẩn người, cha con Lục Chính Hằng, rốt cuộc là ai mà ngay cả Hoàng chủ của Hoàng triều Liễu thị cũng tới.
Hắn và hai người Liễu Vân là bạn tốt nhiều năm, sao có thể không biết bối cảnh của Liễu Vân.
Liễu Vân vốn đang cảm thấy rất tủi thân nhưng nhìn thấy Khổng Lâm quỳ ở bên cạnh, trong nháy mắt trong lòng thấy cân bằng.
Vừa mới tự thoại xin lỗi, hiện tại xem xét, không nhìn không biết, vừa xem vừa giật mình, trước mặt Hoàng chủ nhà mình có ba người đứng trái phải, khí tức của ba người cực kì cường thịnh, huyết khí tràn đầy như biển, giống như Hoàng giả.
Bốn, bốn vị Hoàng chủ đến.
Liễu Vân chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hai mắt đăm đăm.
Chỉ chốc lát sau, lại có một người thở không ra hơi tới đây, giống một lão già, tóc trắng xoá, một thân trường bào màu lam, già nhưng vẫn tráng kiện, trên mặt chứa thần sắc lo lắng.
Khổng Lâm và Liễu Vân nhận ra đối phương, người phụ trách của Đan Hoàng điện.
“Thuộc hạ không biết Hoàng chủ đến thành Tề Hoàng, không có nghênh đón, mong Hoàng chủ thứ tội.” Người phụ trách của cửa tiệm Đan Vương quét qua đám đông một lượt, phát hiện Nam Đẩu Xuyên mặc trang phục màu đen, hơn nữa mặt không biểu cảm, lập tức quỳ gối xuống trước mặt Nam Đẩu Xuyên.
“Đi đến quỳ bên cạnh hai người bọn họ để tự kiểm điểm.” Nam Đẩu Xuyên không nói nhiều lời, chỉ vị trí của Khổng Lâm và Liễu Vân.
Bây giờ, người phụ trách cửa tiệm Đan Vương còn chưa hiểu rõ tình hình, đầu óc mơ hồ đi qua rồi quỳ xuống, lấy thần niệm truyền âm hỏi: “Khổng huynh, Liễu huynh, xảy ra chuyện gì, làm sao Hoàng chủ nhà ta không nói một lời liền để ta quỳ gối ở nơi này, thế nào hai ngươi cũng quỳ ở nơi này.”
“Ngươi cứ nói đi!”
Hai người trợn trắng mắt, cảm giác vị này vẫn chưa tìm hiểu tình hình.
“Được, đươc, quỳ đi, để Hoàng chủ bớt giận tốt hơn so với bất kỳ cái gì.” Liễu Vân nói một câu.
Sau vài giây, cuối cùng người phụ trách của cửa tiệm Đan Vương kịp phản ứng, hắn nhìn thấy ngoài Hoàng chủ của mình còn Hoàng chủ của Hoàng triều Khổng Tước, Hoàng chủ của hoàng triều Liễu thị, chẳng lẽ bọn họ hẹn nhau đến chúc mừng Lục Chính Hằng, khó trách không nói lời gì, để hắn quỳ ở nơi này cho tỉnh lại.
Các Hoàng chủ đều muốn đến chúc mừng người, bọn họ lại sĩ diện không đến, đây không phải chọc tức người sao.
Người phụ trách của ba thế lực, toàn bộ đều quỳ bên cạnh tự kiểm điểm, một màn này vô cùng buồn cười đối với người xung quanh.
Bởi vì ba người này, đều là Vương cảnh đức cao vọng trọng của thành Tề Hoàng, ai cũng không dám đắc tội bọn họ, hiện tại lại thành một hàng, quỳ gối bên cạnh bọn họ, cũng không biết nên nói gì cho phải.
Chỉ có thể nói cha con Lục thị qua trâu, mời ba vị Hoàng chủ của hoàng triều đến trợ uy.
“Lục huynh, thật xin lỗi, về sau chúng ta sẽ quản giáo thuộc hạ thật tốt!” Liễu Lăng nhìn Lục Chính Hằng nói.
Khóe miệng Lục Chính Hằng co giật, một vị Hoàng chủ để thuộc hạ xin lỗi giùm hắn, còn quỳ gối bên cạnh tự kiểm điểm, hắn còn có thể nói cái gì, một chút sau, thu thập xong tâm tình phức tạp, mở miệng nói: “Liễu huynh, ngươi quá khách khí, không cần phải như này.”
“Lục tiểu hữu, ngươi hài lòng chưa.” Khổng Tiêu Dao nhìn Lục Trần hỏi.
Bởi vì, cho dù Lục Chính Hằng hài lòng hay không còn phải nhìn xem Lục Trần hài lòng hay không.
Động tác của Khổng Tiêu Dao khiến người xung quanh giật mình, thế mà nhân vật Hoàng chủ lại để ý thái độ của Lục Trần như vậy, xem ra mấy vị Hoàng chủ này, hẳn là Lục Trần mời đến.
Phía dưới, các vị đến từ các đại gia tộc, quân vương của vương quốc âm thầm cảm khái trong lòng, năng lượng của cha con Lục thị quá lớn.
Nhất là Hạ Thiên, trong lòng âm thầm nghĩ tới, đợi lát nữa sau khi kết thúc, phải đi xin lỗi cha con Lục Chính Hằng.
Khi chuyện của ba người kết thúc, đám đông bắt đầu ngồi xuống, bốn vị Hoàng chủ và cha con Lục thị ngồi một bàn, đám người Vương giả tuyệt đỉnh của Hoàng cung Khổng Tước và Kiếm Thu Dịch, Kim Mông ngồi một bàn, nơi xa, có thị nữ đang đàn tấu, tiếng đàn mềm mại, ngoài ra thì không còn gì tạo thế nữa.
Nói thật, có chút bủn xỉn.
Theo lẽ thường, những Nhân Hoàng khác đăng cơ sẽ dốc hết toàn lực tạo thanh thế, mặc dù không làm được như Thánh cảnh, ngưng tụ rất nhiều quy tắc, trống rỗng sinh dị tượng, nhưng là một phần nhỏ năng lực dị tượng, vẫn có thể làm được.
Ví dụ như linh lực của bản thân hiển hóa, xông thẳng lên trời, ngưng tụ quanh Chân Long, Phượng Hoàng huýt dài vân vân, cảnh chế tạo hoa lệ, đến biểu hiện rõ ràng khí khái Hoàng giả hoặc là hoàng uy mênh mông, có mị lực cường đại khiến lòng người kính sợ.
Nhưng Lục Chính Hằng chỉ là một Vương cảnh, căn bản không làm được như này.
Cho nên cục diện trong sân, nhìn có chút keo kiệt.
Nhưng cái này không làm khó được Lục Trần.
Ngọc phù điều khiển Ngự Lôi trận, không biết xuất hiện trong tay từ khi nào, trực tiếp khởi động.
Ầm! Ầm! Ầm!
Một tầng kết giới óng ánh xuất hiện, gió mây đổi màu, sấm sét hội tụ, chỉ thấy hàng chục đợt sấm sét to bằng cánh tay của người trưởng thành, giống như ngân xà khuấy động ở trên không, tiếng sấm đùng đoàng nổ vang vọng không dứt.
Tất cả mọi người ở phía dưới cảm nhận được khí tức hủy diệt trên không, bỗng nhiên ngẩng đầu thì thấy trên bầu trời có vài chục đường sấm sét đang xoay quanh, lôi quang lấp lóe, tràn đầy sức hủy diệt, ẩn chứa thần uy vô tận, mỗi một đường sấm sét đều tản mát ra uy lực không kém gì Hoàng cảnh.
“Trận pháp hùng mạnh thật!”
Mọi người xung quanh kinh ngạc, đồng tử co lại, cảm nhận được khí tức chết chóc từ trong sấm sét giữa trời cao, vẻn vẹn khí tức một tia chớp phát ra, cho dù là Vương giả tuyệt đỉnh cũng sẽ biến sắc, đừng nói Vương giả tuyệt đỉnh, chính là trên mặt bốn vị Hoàng chủ đều đầy vẻ nghiêm trọng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất