Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 187: Ông già ngươi vẫn là ông già ngươi (1)

Chương 187: Ông già ngươi vẫn là ông già ngươi (1)


Mặc dù Tiên Nhân Túy là rượu nhưng lại có công hiệu nghịch thiên, đối với võ giả uống Tiên Nhân Túy không thua gì dùng đan dược cực phẩm, bởi vì Tiên Nhân Túy chính là dùng bách hoa, linh quả trân quý luyện mà thành, tinh luyện ra tinh hoa, luyện chế rượu, rất có ích đối với tu hành.
Nhưng nồng độ rượu rất mạnh, ngay cả cấp bậc Hoàng cảnh uống mấy ngụm cũng sẽ say bất tỉnh nhân sự.
Bốn Hoàng chủ ngã trái ngã phải, chỉ còn lại một tia ý thức, còn Lục Chính Hằng thì đã nằm sấp trên bàn mê man.
Lục Trần chưa đụng giọt rượu nào, chủ yếu là vì cảnh giới quá thấp, thân thể không chịu nổi, nhớ đến lúc trước hắn uống một ngụm nhỏ đã trực tiếp ưỡn người, tu vi ít nhất phải đột phá Nguyên Thần cảnh mới có thể lần nữa nếm thử, dùng Tiên Nhân Túy phụ trợ tu hành.
Vương giả tuyệt đỉnh ở bàn bên cạnh thì lại càng khoa trương, liệt nửa người ngã trên bàn, tiếng ngáy còn khiếp trời.
Đám người phía dưới chưa từng thấy qua nhân vật cấp Hoàng chủ cao cao tại thượng uống oanh liệt, càng chưa từng thấy Vương giả tuyệt đỉnh ngáy, ngủ không gì sánh được, bọn họ muốn cười nhưng lại không dám cười.
Sắc mặt nghẹn đến đỏ bừng, cũng sắp nghẹn ra bệnh.
Ngoại trừ không dám cười ra thì còn có ngưỡng mộ, ngưỡng mộ bốn Hoàng chủ cùng với Vương giả tuyệt đỉnh uống được Tiên Nhân Túy trong truyền thuyết, đáng tiếc bọn họ không có phúc khí đó, nếu là Vương giả tuyệt đỉnh, nói không chừng sẽ có tư cách.
Càng đáng tiếc bọn họ lại không phải.
Mặt khác, Khổng Lâm, Liễu Vân cùng với nhân tài phụ trách của cửa tiệm Đan Hoàng hiện tại còn ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, chỉ cần Hoàng chủ không mở miệng, bọn họ nhất định phải quỳ trên mặt đất, ngoan ngoãn làm tôn tử, hơn nữa còn không được có bất kỳ oán hận nào.
Kéo dài đến buổi tối, bốn Hoàng chủ mới tỉnh lại, cảm giác đầu óc choáng váng.
“Ha ha, đã, đã lâu không say như vậy rồi!” Khổng Diệm cười ha ha.
Trên mặt bốn người họ đều lộ ra tươi cười, bởi vì sau khi ngủ một giấc, tu vi tăng lên rất nhiều, có thể không có vẻ mặt tươi cười sao?
Trời tối có rất nhiều tân khách muốn rời đi, lập tức thông báo cho Lục Trần một tiếng, cung kính gọi một câu điện hạ, nói đùa, trải qua ngày hôm nay, ai dám khinh thường cha con Lục Thị nữa, đặc biệt là Lục Trần, bọn họ nghi ngờ phía sau Lục Trần có thế lực siêu lớn.
Không ai có thể đắc tội được.
Kể cả ba người Khổng Lâm hiện tại cũng thành thật, không dám ra vẻ, giống như hạ nhân cầu Lục Trần khai ân.
Lục Trần vốn không làm khó bọn họ, chỉ phất phất tay, bảo mấy Hoàng chủ tha cho bọn họ.
Dù sao ba người này cũng là người của Hoàng triều.
Vẫn phải nể mặt ba Hoàng chủ.
“Đa tạ điện hạ!”
Ba người họ nhận được sắc lệnh của Hoàng chủ, đứng lên từ trên mặt đất, lần nữa cảm kích với Lục Trần, sau đó lập tức rời đi.
Tông chủ của Huyền Lôi phái với Hạ Thiên đi đến trước mặt Lục Trần, tông chủ Huyền Lôi phái có dáng người rất thấp, cung kính gọi một câu điện hạ.
“Ừm.”
Lục Trần nhìn lão giả xa lạ vốn không quen biết, nhưng lại quen biết Hạ Thiên.
“Các ngươi đi đi, ta không so đo với các ngươi!” Không đợi bọn họ nói chuyện, Lục Trần đã nói trước.
Lòng hắn như gương sáng, đâu thể không biết ý đồ của hai người họ.
“Đa tạ điện hạ!”
Tông chủ Huyền Lôi phái hoàn toàn yên tâm, không vì chính miệng Lục Trần thừa nhận, ai biết Lục Trần có ra tay với Huyền Lôi phái hắn hay không.
Hạ Thiên cũng như trút được gánh nặng, dù sao hắn mới là nhân vật quan trọng đắc tội với Lục Trần.
Hiện tại Lục Trần không so đo với hắn, hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Sáng sớm hôm sau, mấy Nhân Hoàng đều rời đi, trước khi rời đi bọn họ còn mời Lục Chính Hằng có thời gian hãy đến Hoàng cung của bọn họ ngồi, dù sao trong cung điện cũng có Truyền tống trận, rất thuận tiện, mà Lục Chính Hằng cũng đồng ý với lời mời của mấy Hoàng chủ đó.
Đợi sau khi bọn họ rời đi, Lục Chính Hằng nhìn Lục Trần nói: “Thì ra ngươi là đệ tử của Dao Trì thánh chủ.”
Trước khi Liễu Lăng rời đi đã nói thân phận của hắn, cha của hắn là Liễu Khuynh Thành, Liễu Khuynh Thành là đệ tử của Dao Trì thánh chủ, mà Lục Trần lại là sư huynh của Liễu Khuynh Thành, khó trách Liễu Lăng vô cùng khách sáo với hắn, còn khách sáo hơn cả ba Hoàng chủ đó.
Thì ra là có thân phận này.
Lục Chính Hằng cũng nhớ lại lần trước thằng nhóc thối này rời khỏi vương cung một thời gian, nói muốn đến Thánh địa Dao Trì bắt Thánh nữ làm người hầu, lúc ấy hắn còn không tin, thì ra Lục Trần nói đều là sự thật, chắc chắn đã đến Thánh địa Dao Trì một chuyến, cho nên mới chậm trễ thời gian dài như vậy.
Lục Trần bĩu môi, nói: “Ngươi mới biết à.”
Lục Chính Hằng không nói gì, lời này gọi là gì, thằng nhóc thối lại không nói cho hắn biết sư tôn là Dao Trì thánh chủ uy danh lẫm liệt thì sao hắn biết được chứ.
Nhưng nghĩ đến sư tôn của thằng nhóc thối này là người đó, trong lòng hắn rất tự hào, dù sao không phải ai cũng có thể bái vào môn hạ đó.
“Đúng rồi, thằng nhóc, ngươi còn bao nhiêu thứ tốt, lấy ra hiếu kính ông già này đi, chẳng chút hiếu thuận nào cả!” Lục Chính Hằng tức giận nói, thằng nhóc thối này có nhiều thứ tốt như vậy lại không hiếu kính ông già hắn, khiến hắn rất khó chịu.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất