Chương 195: Lấy đồ của nàng đi lấy lòng một nữ tử
Thảo nào người này không hề sợ hãi, vô cùng chướng mắt.
Chẳng qua là có một Hoàng cảnh trong đó cực kỳ không cam lòng mà nói: “Đại tiểu thư, chúng ta đâu cần phải sợ một vị Thánh cảnh, Thánh cảnh chết trong tay tổ chức của chúng ta cũng đã hơn trăm người, phân bộ ở Hoang vực cũng có hơn chín sát thủ Thánh cảnh trấn tọa, có thể triệu tập một hai vị đến đây.”
Lời này mà bị truyền ra ngoài không biết sẽ gây ra chấn động như thế nào, nhất là ở một Hoang vực cằn cỗi, Hoàng Tề điện lại có tới chín sát thủ Thánh cảnh trấn giữ, không thể không nói rằng nội tính của Hoàng Tề điện đáng sợ đến mức khó có thể tưởng tượng được.
Đường Thiên Vũ lạnh lùng liếc nhìn người vừa nói: “Nếu như các ngươi thực sự khó chịu, ngươi có thể đánh hắn một trận để hả giận.”
Đường Thiên Vũ dùng ngón tay chỉ về phía Tề Hàn ở bên cạnh.
Không phải là Đường Thiên Vũ không muốn đánh Lục Trần một trận, chỉ có thể ra tay nhẹ một chút, không kích hoạt Thánh niệm, vậy thì vừa có thể trả đũa Lục Trần vừa có thể xả giận, cớ sao lại không làm, nhưng nàng không dám, những gì Lục Trần làm ở Thanh vực đúng là hết sức đáng sợ.
Đây không phải là nói chơi, nghĩ đến chuyện Thánh tử Thánh địa Luyện Cổ gặp phải, nghĩ đến kết quả của Thánh nữ Thánh địa Cổ Thương, ngoài ra, hoàng tử của thánh triều, truyền nhân của một đám gia tộc đứng đầu Thanh vực,... có ai chưa từng bị người này hạ độc thủ chứ, gần như là người sau còn thảm hơn người trước.
Trong số đó công nhận thảm nhất chính là thiếu chủ của tộc Chân Long, nghe nói đã bị cướp khoảng mười hai bình Chân Long dịch, gây ra một trận chấn động lớn.
Tộc Chân Long, thế lực đứng đầu Yêu tộc, gần như đứng đầu Thập vực, cộng thêm việc tuổi thọ của Long tộc rất dài, trong tộc Chân Long có rất nhiều lão yêu quái, ai dám ra tay với bọn họ, nghe nói rằng sau khi sự việc xảy ra, tộc Chân Long ở Yêu vực phái ra bốn con cấp bậc Chân Long đến Thanh vực đòi lời giải thích.
Cuối cùng, chuyện này cũng không giải quyết được gì.
Cũng đủ để hiểu rằng sau lưng người này sâu không lường được.
Ngoài ra, cái tên này đã lên cơn thì đến người của mình cũng không tha, đúng là mất trí.
Điều quan trọng nhất là nàng nhớ lại trải nghiệm thê thảm về một tháng đó.
Vì vậy, sau khi không thể kiểm soát người này bằng bí thuật linh hồn, Đường Thiên Vũ đã mất ý định trả thù.
Tề Hàn bị móc mất hai mắt, trong lòng vô cùng tức giận, nhưng khi nghe thấy Lục Trần tiếp tục làm cho đối phương tức giận, trong lòng không ngừng cầu khẩn: “Giết Lục Trần, giết chết Lục Trần.”
Tề Hàn không thể chọc tức Đường Thiên Vũ, cũng không thể khơi dậy tâm lý muốn trả thù, nhưng lòng căm thù của hắn dành cho Lục Trần lại càng sâu sắc hơn, vì hắn nghĩ rằng đây là đang làm hại Lục Trần, hi vọng Lục Trần hoàn toàn chọc giận Đường Thiên Vũ, vì vậy mà bị sát thủ của Hoàng Tề điện giết, nhưng mà câu nói tiếp theo của Đường Thiên Vũ, khiến hắn có một điềm báo không lành.
Cái gì mà nếu như thực sự khó chịu thì đánh hắn một trận.
Tất nhiên “hắn” trong miệng kia không phải là Lục Trần.
Hơn nữa, sát thủ của Hoàng Tuyền cung, không thể đánh người của mình để trút giận.
Vậy thì “hắn” trong miệng thiếu nữa kia có khả năng là...
Đột nhiên, hắn bị đấm vào đầu, sau đó là mắt và mũi cũng chịu một đấm.
Một vài chỗ trên mặt, cũng đồng thời bị đấm.
“A.”
Tề Hàn hét lên một tiếng đau đớn. Nhóm Hoàng cảnh này tuy không giết được hắn, nhưng nắm đấm thì lại cứng như đá, trực tiếp đánh đến mức đầu hắn nổ đom đóm, hốc mắt nứt ra, lỗ mũi chảy máu.
Một lúc sau, Tề Hàn đã bị đánh cho đầu đầy cục u, mặt mũi sưng tấy, xanh đỏ đan xen, nằm trên đất rên kêu rên, sắp chết.
“Mẹ kiếp, rõ ràng là Lục Trần khiêu khích ngươi, tại sao lại trút giận lên người ta?” Tề Hàn đầu óc quay cuồng, phòng tuyến trong lòng sụp đổ, hắn chưa từng gặp phải cô nàng nào có tính cách quái đản như vậy, rõ ràng là Lục Trần khiêu khích nàng, nhưng lại coi hắn như chỗ trút giận.
Một chiếc nồi lớn từ trên trời rơi xuống đè lên người hắn.
Trong lòng Tề Hàn vô cùng ấm ức, hơn nữa hắn cũng không dám mắng người khác, chỉ có thể thụ động chịu đựng, bởi vì như vậy mới còn có cơ hội sống sót, hắn không chút do dự khẳng định rằng nếu hắn dám mở miệng phản bác một câu, nhất định sẽ chết tại chỗ.
Lục Trần cau mày nói: “Ngươi không cảm thấy ngươi làm như vầy là hơi quá đáng sao, dù sao Tề Hàn cũng vô tội, hắn cũng không làm gì sai, vậy tại sao lại đánh hắn?”
Đường Thiên Vũ không hiểu mà nhìn Lục Trần, cái tên khốn này vậy mà lại đồng cảm với Tề Hân.
Đường Thiên Vũ nghi ngờ, chẳng lẽ tâm địa của tên khốn này tốt hơn rồi, vậy mà lại quan tâm đến một người không liên quan gì đến mình.
Ngay cả Tề Hàn đang hấp hối cũng cảm thấy tai mình nghe nhầm, chẳng lẽ là do hắn đã đội nồi giùm Lục Trần hai lần, Lục Trần cảm thấy có lỗi nên đã xin tha cho mình, điều này khiến cho Tề Hàn cảm thấy hơi kích động, nếu như Lục Trần xin tha cho hắn, nói không chừng hắn có thể tránh khỏi đau thấu xương.
Ngay khi những người xung quanh đang hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Lục Trần đột nhiên tức giận khiển trách mấy tên sát thủ đã ra tay: “Các ngươi chưa ăn cơm à, ra tay nhẹ như vậy, con mẹ nó ta nhìn không nổi, uổng công các ngươi còn là Hoàng cảnh, ra tay nhẹ nhàng cứ như đàn bà vậy.”
Mấy Hoàng cảnh: “...”
Đường Thiên Vũ: “...”
Tề Hàn: “...”
“Mẹ nó, chúng ta chỉ đánh hắn để xả giận, cũng không phải là đánh chết hắn, tại sao phải đánh thật mạnh, hơn nữa, ngươi mới là đàn bà, cả nhà ngươi đều là đàn bà.” Trong lòng bốn vị Hoàng cảnh chửi thề.
Đường Thiên Vũ đã hiểu, Lục Trần không thay đổi, vẫn giông như trước đây.
Tề Hàn muốn chết, mất công trước đó hắn còn cảm thấy Lục Trần có chút lương tâm, thì ra Lục Trần trách mấy người kia ra tay quá nhẹ nhàng.
Thật ra hắn còn không nghĩ rằng bản thân cũng muốn giết Lục Trần rồi, lẽ nào Lục Trần lại lấy ơn báo oán, nếu thật sự nghĩ như vậy, hắn đã cực kỳ sai lầm.