Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 224: Tử Hằng

Chương 224: Tử Hằng


Nhưng mà còn có một số người thì có thái độ tò mò đối với Lục Trần, khắp các nơi ở thành Cự Khuyết đều có tuyệt đại thanh niên thân phận bất phàm thì thào tự nhủ: “Nghe truyền Thanh vực xuất hiện một tên hỗn thế đại ma vương, vả lại còn ở thành Cự Khuyết. Ta rất muốn xem thử chỉ một tên Siêu Phàm cảnh tầm thường thì làm sao quấy nhiễu Thanh vực đến gió tanh mưa máu được.
Sơn trang đảo giữa hồ.
Dưới cánh rừng trúc đẹp thơ mộng có một chiếc bàn gỗ và ba người.
Lục Trần, Kim Anh Tuấn, Hàn Ngọc.
Hàn Ngọc lấy ra lá trà trân quý nhất chiêu đãi hai người.
Lục Trần nhấp một ngụm nước trà, dò hỏi: “Chuyện ta bảo ngươi nghe ngóng, nghe được bao nhiêu rồi.”
Gần đây, Lục Trần để Hàn Ngọc đi nghe ngóng hỏi thăm có bao nhiêu người của thế lực ngoại giới tới, chủ yếu nhằm vào khu vực bên ngoài, không cần nghe ngóng thông tin Hoang vực.
Hàn Ngọc vội nói: “Lục công tử, nghe ngóng cũng tương đối, tạm thời có mười mấy.”
Thế là, Hàn Ngọc liền kể lại một lần toàn bộ thông tin về các thế lực ngoài vực mà mình nghe ngóng được.
Lục Trần nghe cắn lưỡi, thế lực ngoại vực đến đây, trên cơ bản có một nửa là hắn từng đắc tội, ví dụ như Thánh tử, Thánh nữ của các thế lực lớn như tộc Chân Long, Thánh Ma giáo, Luyện Cổ thánh giáo, Thánh địa Cổ Thương, Thiên Cơ các… đều bị hắn từng chơi xỏ.
Lần này, đơn giản là đại hội kẻ thù tụ hội.
Hàn Ngọc nói bổ sung: “Lục công tử, tạm thời thăm dò được nhiều như vậy, có vài thế lực vừa tới, không hề lộ diện, cũng không dễ suy đoán.”
Dừng một chút, Hàn Ngọc hỏi: “Còn cần tiếp tục nghe ngóng không?”
“Không cần!” Lục Trần khoát tay áo.
Kim Anh Tuấn nhìn thấy gương mặt khổ qua của Lục Trần, sâu trong đáy mắt tràn đầy ý cười.
Ngu chưa!
Ngươi cũng có hôm nay.
Đại hội kẻ thù?
Đáng đời, ai bảo ngươi đắc tội với nhiều người.
Nghĩ đến đây, Kim Anh Tuấn tràn đầy ác ý, trong lòng vui như nở hoa, nhưng mặt ngoài lại thể hiện dáng vẻ lo lắng cho Lục Trần.
“Sư đệ, trong số người tới lần này, kẻ thù của ngươi hơi nhiều, đều đang tìm ngươi, không bằng thừa dịp bây giờ rời khỏi thành Cự Khuyết, rời xa nơi thị phi.”
“Đừng vì cơ duyên khiến mình đầy thương tích.”
Người không biết còn tưởng rằng người sư huynh Kim Anh Tuấn này rất tốt, luôn luôn suy nghĩ vì sư đệ.
Đối với người quen thuộc với tên Kim Anh Tuấn sẽ biết hắn tốt cái rắm.
Nhìn như những lời lo lắng, nhưng thật ra dụng tâm hiểm ác.
Kim Anh Tuấn biết, nội tâm Lục Trần là một người cực kỳ cao ngạo, không có khả năng rút lui, cố ý nói như này thì càng không có khả năng rút lui.
Dù cái đâm kia không có khả năng giết Lục Trần, nhưng hành hung thì không thể thiếu được, theo kiểu đánh ra Thánh niệm ấy.
Lục Trần liếc con hàng này một chút, không nói gì.
Con hàng này suy nghĩ cái gì, hắn còn không biết chắc.
Nhưng nội tâm hắn hiện tại rất bực bội, không đếm xỉa tới hắn.
Lục Trần có chút đau đầu, kẻ địch nhiều quá.
...
Thành Cự Khuyết, tửu lâu lớn nào đó.
Vị trí của lầu ba gần cửa sổ, một thanh niên, một lão giả ngồi đó.
Dường như tâm tình thanh niên không tốt, vô tâm uống rượu.
Thanh niên này là Bạch Hoằng.
Lần trước bị Lục Trần dùng thân phận ức hiếp, lòng có nộ khí, muốn đi thẳng một mạch.
Nhưng có lời Lục Trần phân phó, hắn không dám rời đi.
Mặc dù thân phận của Bạch gia ở Kiếm Đế cung rất cao, nhưng Kiếm Đế cung có tổng cộng chín phong, nếu hắn dẫn đầu làm hỏng quy củ của Kiếm Đế cung, không coi ai ra gì, chẳng phải là làm khó Bạch Vụ và cha mình.
Thế là, đành phải ở đây uống rượu giải sầu.
“Làm sao, Bạch công tử của chúng ta chịu oan ức ở thành Cự Khuyết à!” Bỗng nhiên, một lời nói trêu chọc truyền tới từ phía bên cạnh.
Bạch Hoằng quay đầu, nhìn về phía người nói chuyện, đôi mắt lập tức run lên.
Người đến là một thanh niên khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, thân cao một mét chín, tướng mạo phi phàm, trên người lưu chuyển kiếm uy rất mạnh mẽ, con mắt sắc bén đến cực điểm, dường như hai đạo ánh kiếm óng ánh vô cùng.
“Tử Hằng!”
Bạch Hoằng lạnh lùng nói ra lai lịch của người này.
Tử Hằng là Thánh tử của Tử Tinh phong, địa vị không tương xứng với hắn, thực lực cũng không kém bao nhiêu.
Tử Hằng rất ngông cuồng, đi đến ngồi trước mặt Bạch Hoằng, mở miệng nói: “Nghe nói ngươi thừa nhận thất bại dưới tay Kiếm tử Lục Trần, chẳng lẽ e ngại thân phận của hắn.”
Tử Hằng rót cho mình một chén rượu, ung dung uống một ngụm, sau đó móc móc lỗ tai: “Mấy năm ta không về Kiếm Đế cung, sao vị trí của Kiếm tử bị một Siêu Phàm cảnh giành được, còn nghe nói ngươi còn bị đánh khóc.”
Tử Hằng nói tới đây, nhếch miệng lên trêu tức.
“Tử Hằng!”
Sắc mặt Bạch Hoằng âm trầm.
“Kiếm tử chó má gì chứ, một tên tiểu tử Siêu Phàm cảnh cũng có thể đảm nhiệm Kiếm tử sao?” Tử Hằng cười nhạo nói: “Bạch Hoằng, ngươi thật vô dụng, mất hết mặt mũi của Bạch Vụ phong.”
Mặt Bạch Hoằng vẫn lạnh nhạt như cũ.
Khi Lục Trần khuấy động gió mưa ở Thanh vực, Tử Hằng cũng không ở Thanh vực, đi ra ngoài lịch luyện rồi, những sự việc xảy ra ở Thanh vực chỉ giới hạn ở những gì tai nghe được.
Sự thật như Bạch Hoằng phỏng đoán, Tử Hằng trở về nghe nói việc xảy ra mấy năm gần đây của Thanh vực.
Một cái Siêu Phàm cảnh nho nhỏ đều có thể khuấy động mưa gió, được xưng là hỗn thế đại ma vương, Tử Hằng cười nhạt.
Vừa hay nghe nói việc xảy ra ở Hoang vực thì chạy đến thành Cự Khuyết.
Đến thành Cự Khuyết, thăm dò được Bạch Hoằng ở đây, thuận tiện qua đây bỏ đá xuống giếng vài câu.
Bạch Hoằng lạnh nhạt nói: “Lục Trần ở Hàn phủ, ngươi có thể đi thăm dò thực lực của hắn.”
“Ngươi cho rằng ta không dám à!”
Tử Hằng nhếch miệng lên cười, trong mắt hàm chứa sự khinh mạn.
Ngao du bên ngoài mấy năm, hắn tăng thêm rất nhiều kiến thức, kiếm thuật học tập được đều đã tôi luyện lô hỏa thuần thanh.
Một Siêu Phàm cảnh, có thể chống đỡ được ba chiêu của hắn sao?
“Ngươi chờ đấy, ta phải đi đánh cho tên Kiếm tử đấy quỳ khóc trên mặt đất đây, Siêu Phàm cảnh mà đòi làm Kiếm tử!” Tử Hằng không đợi Bạch Hoằng nói chuyện, liền đứng lên, đứng dậy rời đi, đi ra cửa lớn của tửu lâu.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất