Chương 237: Những người đang ngồi đây đều là rác rưởi
Tại sao lại có loại người vô sỉ như Lục Trần.
Sâu hại Thanh vực!
Các thế lực xung quanh nghe thấy kiểu ví von này, buồn cười lại không dám cười, không thể không nói, cách gọi này rất thích hợp.
Quả thật là vậy, Lục Trần đi đến đâu, thế lực nơi đó sẽ gặp xui xẻo.
“Khương Thải Nghiên, giao Tiên Nhân Túy ra đi.” Xích Ly thản nhiên nói.
Lòng hắn tin tưởng lời Lục Trần nói.
Hai vị Nhân Hoàng sau lưng Xích Ly bước ra, khí tức Nhân Hoàng mạnh mẽ tràn ngập bao phủ bốn phương.
Nhân Hoàng của thành Xích Long lại có ý muốn khai chiến.
“Hai vị, đã nói rõ rồi, mười bình Tiên Nhân Túy, bọn ta một bình cũng không lấy được.” Nhân Hoàng của Thánh Ma giáo cũng bộc phát hoàng uy, sau đó chỉ vào Lục Trần, lòng đầy căm phẫn: “Tên nhóc con này quá tinh ranh, toàn bộ bị hắn nuốt hết rồi, không tin ngươi cứ lục soát nhẫn trữ vật của hắn xem, nhất định có thể tìm ra được.”
Lục Trần bình tĩnh nói: “Đã lúc nào rồi, tiền bối cần gì phải vu cáo ta nữa, ta tin rằng sẽ có một ngày chân tướng lộ ra rõ ràng.”
Người của Thánh Ma giáo nghe hắn nói vậy, ai nấy đều cảm thấy ê răng.
Rốt cuộc là ai vu cáo ai chứ.
Nhưng mà Nhân Hoàng của thành Xích Long hoàn toàn không nghe lời Nhân Hoàng của Thánh Ma giáo nói, “ầm” một tiếng, năng lượng cấp bậc Nhân Hoàng hoàn toàn bộc phát, khí tức hóa thành bão táp cực lớn, gió cuốn mây vần.
Sau đó, một luồng nhiệt kinh khủng đột nhiên bùng nổ, thiên địa xung quanh lập tức hóa thành biển lửa, ngọn lửa hừng hực lan tràn. Nhân Hoàng của thành Xích Long hợp nhất hai tay, ngọn lửa xung quanh tụ lại hóa thành một con rồng lửa dài đến trăm trượng, rồng lửa gầm thét, thân thể rực lửa uốn éo bay về phía Thánh Ma giáo.
Hai vị Nhân Hoàng của Thánh Ma giáo cũng bộc phát uy thế, ma uy cuồn cuộn, đan xen tạo thành một tấm khiên màu đen cực lớn ngăn cản tấn công của con rồng lửa này.
Đùng!
Rồng lửa dài đến trăm trượng đụng vào mặt tấm khiên màu đen, đùng một tiếng nổ tung, ngọn lửa vỡ tan thành những đốm lửa nhỏ, bao trùm xung quanh, rơi xuống mặt đất, trong nháy mắt lại bùng lên thành ngọn lửa to lớn.
Rất nhiều đốm lửa nhỏ bay ra ngoài, rơi xuống trong đám người.
Khiến cho một đám đệ tử dưới Vương cảnh khiếp sợ kêu rên.
Cũng may các phe phái đều có Nhân Hoàng đến, Nhân Hoàng ra tay ngăn cản ngọn lửa kinh khủng này cho bọn họ.
“Hai vị, ở đây có rất nhiều tiểu bối, chẳng lẽ các ngươi thật sự muốn phát động cuộc chiến cấp Hoàng thật sự, nếu muốn đánh, phiền hãy lên trên trời cao.” Có một Nhân Hoàng nhìn về phía Nhân Hoàng của thành Xích Long và Nhân Hoàng của Thánh Ma giáo nói.
Nhân Hoàng của thành Xích Long thu tay, hừ lạnh một tiếng: “Hy vọng Thánh Ma giáo cho thành Xích Long bọn ta một câu trả lời rõ ràng, mặc dù Thánh Ma giáo là thế lực lớn nhưng thành Xích Long cũng không phải dễ bắt nạt.”
Nhân Hoàng của Thánh Ma giáo cũng hừ lạnh nói: “Đã làm chính là đã làm, không làm chính là không làm.”
“Được rồi, chuyện của hai vị đã rõ ràng rồi, không liên quan gì đến ta, xin mời người bị hại kế tiếp.” Lục Trần ở bên cạnh hời hợt nói ra, khiến cho đám người xung quanh cạn lời, nhất là Khương Thải Nghiên, đôi mắt đẹp như sắp phun ra lửa: “Lục Trần, người đang làm trời đang nhìn, ta chưa từng thấy người vô sỉ như ngươi.”
Lục Trần nhún vai nói: “Đúng vậy, người đang làm trời đang nhìn, khi ma tu các ngươi làm việc, hở một tí là giết người diệt khẩu, tàn sát cả thành, lòng dạ độc ác hơn bọn ta nhiều.”
“Ôi chao, ai làm, mẹ ơi, nóng chết ta rồi.” Một tiếng hô to gọi nhỏ từ bên cạnh Lục Trần truyền đến.
Một người bị đốt cháy bờ mông nhảy dựng lên từ trên mặt đất, vừa hét bậy bạ vừa chạy trốn, ngọn lửa trên mông lan tràn rất nhanh, chính thức thiêu đốt bờ mông đó.
Người này nhanh như chớp phóng vào hồ nước, lúc này mới dập tắt được ngọn lửa trên người.
Đợi đến lúc hắn đứng dậy trong nước thì bờ mông đã cháy rụi.
Người này không phải là ai khác mà chính là Tử Hằng, người trước đó chặn Thái tử Chân Long thay cho Lục Trần.
Sau đó khi Lục Trần giằng co với Xích Ly và Khương Thải Nghiên đã không nhịn được mà ngủ mê man.
Lục Trần cũng không để ý đến hắn, bởi vì theo như Lục Trần thấy, Tử Hằng gánh vác một phần thù hận của Thái tử Chân Long cho mình là đủ rồi, trước đó kéo thù hận không tồi, kết màn vô cùng hoàn mỹ, những người còn lại hắn tự có cách giải quyết.
Không ngờ hai Nhân Hoàng mới giao đấu trong thời gian ngắn ngủi, một đốm lửa nhỏ đã đáp ngay lên mông Tử Hằng, ngọn lửa bùng lên, càng cháy càng lớn, đốt tỉnh Tử Hằng.
“Ai làm, ai làm đấy?” Tử Hằng nổi giận đùng đùng, trên mông mơ hồ đau đớn.
Tử Hằng cảm thấy mông mình như bị đốt chín rồi.
Đồng thời đầu óc còn choáng váng, trước mắt xuất hiện ảo giác, men rượu của Tiên Nhân Túy vẫn chưa tan hết.
“Lục huynh, ta vừa ngủ thiếp đi, ngươi có biết là ai đốt ta hay không?” Tử Hằng nhìn Lục Trần cách mình gần nhất, lên tiếng dò hỏi.
“Chậc, ta biết rồi, chắc chắn là thằng nhóc ngươi làm!” Không đợi Lục Trần nói chuyện, Tử Hằng đã nhìn thấy Xích Ly tóc đỏ ở bên cạnh, bởi vì trên người Xích Ly ngập tràn lửa nóng khiếp người, hệt như lò lửa vậy.
Trong tiềm thức Tử Hằng cảm thấy chính là tên nhóc này phóng lửa đốt hắn.
“Choáng luôn, sao sâu rượu này lại say thành như vậy?” Người xung quanh không biết nói gì hơn, bị lửa đốt cháy mông mà vẫn chưa tỉnh hẳn, tên này đã uống bao nhiêu rượu vậy.
“Nói, có phải ngươi làm không?” Tử Hằng thấy Xích Ly không nói gì, tức giận nói.
Xích Ly nhìn chằm chằm Tử Hằng, ngửi thấy một mùi rượu quen thuộc.
Đây là mùi rượu đặc trưng của Tiên Nhân Túy.
Thảo nào trước đó Long Hoàng của tộc Chân Long dùng thần niệm chấn hồn, vừa rồi lại bị ngọn lửa thiêu cháy nhưng vẫn trong trạng thái say rượu, chỉ có Tiên Nhân Túy mới có tác dụng chậm và lớn như vậy thôi.
Xích Ly ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Lục Trần.
Lục Trần nhún nhún vai, nói: “Chẳng phải ta đã nói rồi sao, Khương Thải Nghiên chia cho ta một bình.”
Ánh mắt Khương Thải Nghiên bên cạnh lạnh lẽo nhìn Lục Trần, không thèm giải thích.