Chương 240: Ngang tay
Người của thế lực xung quanh hơi nghi ngờ, không phải “sâu hại Thanh vực” đến từ Thanh vực sao, nghe nói có Kiếm Đế cung làm chống lưng, ngoài ra còn có Phong Lôi các luôn im lặng không nói lời nào, Kiếm Hoàng của Kiếm Đế cung và Nhân Hoàng của Phong Lôi các đều chưa lên tiếng, sao đại năng Thánh cảnh của Thánh địa Dao Trì lại lên tiếng trước chứ?
Lẽ nào Lục Trần còn có quan hệ với Thánh địa Dao Trì?
“Được, ta đồng ý!” Lúc này, Khương Thải Nghiên nói ra.
Lục Trần liếc Khương Thải Nghiên một cái, khinh thường nói: “Nữ tử, ngươi lấy tự tin từ đâu ra mà dám chiến cùng cảnh giới với ta?”
Nào ngờ, Trần Vũ quay đầu nhìn Liễu Khuynh Thành, nói: “Khuynh Thành, ngươi qua đây dẫn Thánh nữ của Thánh Ma giáo đi thử tay đi.”
Liễu Khuynh Thành bay tới, đứng ở trước mặt Trần Vũ.
Lúc này, mọi người xung quanh lập tức hiểu rõ, hóa ra vị Nữ Thánh của Thánh địa Dao Trì này ra mặt cũng không phải bởi vì Lục Trần, mà là muốn nhìn xem người của Thánh địa Dao trì mạnh hay yếu hơn truyền nhân của các thế lực lớn ngoại vực khi áp chế cùng cảnh giới.
Lục Trần cũng mỉm cười, sờ sờ mũi.
Nói thật, hắn có suy nghĩ giống người xung quanh, cho rằng Vũ tỷ là vì hắn, không ngờ lại là tự mình đa tình.
Liễu Khuynh Thành nhìn Khương Thải Nghiên, giòn giã nói: “Ngươi áp chế cảnh giới xuống Siêu Phàm cảnh viên mãn là được.”
Sắc mặt Khương Thải Nghiên lúc xanh lúc đỏ, trong mắt lộ ra tức giận.
Vốn cho rằng áp chế cảnh giới để đối phó với Lục Trần, không ngờ lại bị coi như đá mài đao.
Có lẽ Khương Thải Nghiên vô cùng kiêng kỵ Lục Trần, nhưng đối với nữ tử của Thánh địa Dao Trì vừa bước ra này thì nàng không còn kiêng kỵ như vậy nữa.
Trần Vũ phất tay, một luồng quy tắc Hàn Băng cực mạnh tràn ngập ra ngoài, kéo dài vô hạn, xây dựng nên một đạo đài vô cùng lớn.
Bên trong đạo đài có quy tắc Hàn Băng, dù bộc phát đại chiến Hoàng cảnh cũng không thể phá hủy lực lượng quy tắc đóng băng xung quanh.
Cho nên, hai người họ có thể tùy ý đánh ở bên trong, dù đánh đến sập trời cũng không ảnh hưởng đến người xung quanh.
Khương Thải Nghiên cất bước trực tiếp lên trên đạo đài, Liễu Khuynh Thành cũng theo sát phía sau.
Trên đạo đài.
Hai nữa tử yêu kiều đứng đối lập trên không, đều đang nhìn về phía đối phương.
Khương Thải Nghiên, Thánh nữ thế hệ này của Thánh Ma giáo, tư chất hơn người, thực lực mạnh mẽ, sớm đã có danh tiếng rất lớn.
Danh tiếng của Liễu Khuynh Thành lại không lớn như Khương Thải Nghiên, nhưng cũng có danh vọng rất cao trong giới trẻ cùng thế hệ ở Hoang vực.
Chủ yếu nhất là hai người họ đều là thiếu nữ có dung mạo cực đẹp, dùng từ “quốc sắc thiên hương” để hình dung cũng không quá đáng.
Đối với trận chiến này, mọi người đều ôm tâm lý thưởng thức cảnh đẹp ý vui, về phần ai thắng ai thua đã không còn quan trọng.
Bởi vì Trần Vũ can thiệp để cho Liễu Khuynh Thành đánh với Khương Thải Nghiên, khiến Lục Trần như trở thành người ngoài cuộc.
Hắn lùi lại mấy bước, khoanh hai tay nhìn Liễu Khuynh Thành đánh với Khương Thải Nghiên.
Hình như chưa từng thấy sư muội thật sự ra tay.
“Tỷ tỷ, ngươi ra tay trước đi!” Liễu Khuynh Thành nhìn Khương Thải Nghiên, giòn giã lên tiếng.
Khương Thải Nghiên áp chế tu vi xuống Siêu Phàm cảnh viên mãn, nghe vậy cũng không nói nhiều, một luồng khí tức đáng sợ phóng ra từ trên người nàng, đồng tử của nàng trở nên đen kịt vô cùng, hệt như hai ngọn lửa màu đen đang bốc cháy.
Ma khí dập dờn quanh người, hình thành sương đen cuồn cuộn, giờ phút này ma khí cả người Khương Thải Nghiên cuộn trào mãnh liệt, cộng thêm vẻ mặt xinh đẹp lạnh lùng, hệt như một vị ma nữ thật sự.
Khí đen xung quanh sôi trào, rất nhanh ngưng tụ ra một cây trường tiên màu đen.
Tay Khương Thải Nghiên cầm trường tiên màu đen, vung mạnh lên.
Trường tiên màu đen mang theo khí kình sắc bén, phát ra tiếng nổ vang rền ở trong không khí, như gió cuốn mây tan, cuốn về phía eo nhỏ của Liễu Khuynh Thành.
Liễu Khuynh Thành đạp bước liên tục, né tránh trường tiên của Khương Thải Nghiên, tay trắng nõn vung lên, xung quanh ngưng tụ thành lưỡi đao gió đáng sợ, những lưỡi đao gió này mang theo lực vặn xoắn vô cùng cuồng bạo, trực tiếp nghiền nát trường tiên.
Trong đôi mắt của Khương Thải Nghiên nở rộ hào quang đáng sợ, có ánh đen ngưng tụ, ánh trắng giống như bị chôn vùi, sức mạnh ma đạo nở rộ vô cùng, xuyên thủng mà đến.
Khương Thải Nghiên sử dụng sát chiêu cực mạnh, nàng muốn hung hăng nghiền ép thiếu nữ này, để cho nàng biết chênh lệch giữa đệ tử Thánh địa Dao Trì của Hoang vực với Ma vực là như thế nào.
Hai chân Liễu Khuynh Thành chụm lại, đặt một cây đàn cổ trên đùi, ngón tay thon dài trắng nõn gảy vào dây đàn, phát ra tiếng đàn êm tai rung động lòng người, nhưng bên trong lại tỏa ra sức mạnh sát phạt, trong nháy mắt hai luồng sáng đen bắn tới, xung quanh đàn cổ hình thành khí tràng đao kiếm, tiếng đàn nhập kiếm, hóa thành kiếm khí.
Uỳnh!
Va chạm với chùm ánh sáng màu đen bộc phát ra dao động hủy diệt cực kỳ mạnh mẽ, khuếch tán ra xung quanh.
“Di Thần Kiếm Khúc!”
Xung quanh có Nhân Hoàng nhìn chằm chằm khí tràng đao kiếm xung quanh Liễu Khuynh Thành, từng luồng kiếm khí vô hình hội tụ theo tiếng đàn, có người nói toạc ra lai lịch của khúc đàn.
“Thì ra là cao đồ của Diêu Hi tiên tử!”
Trong phút chốc, người xung quanh hiểu rõ thân phận của Liễu Khuynh Thành.
Mới bắt đầu còn cho rằng nữ đệ tử này là đệ tử của Nữ Thánh bên cạnh, xem ra không phải.
Bởi vì Di Thần Kiếm Khúc danh chấn mười vực, thế lực có tên tuổi đều đã thấy sự lợi hại của Di Thần Kiếm Khúc.
Trên đạo đài, đôi mắt đẹp của Khương Thải Nghiên nhìn chằm chằm Liễu Khuynh Thành, kiếm khí xung quanh của đối phương trải rộng, bị tiếng đàn khống chế, khiến nàng cảm nhận được khí tức nguy hiểm trên những kiếm khí này.
Liễu Khuynh Thành không để ý tới Khương Thải Nghiên, nàng không ngừng gẩy lên dây đàn, tiết tấu đánh đàn tăng nhanh, kiếm khí tràn ngập xung quanh rung động mãnh liệt, muốn phóng ra uy lực vô thượng.
Vèo vèo vèo!
Từng luồng kiếm khí phá không bắn về phía Khương Thải Nghiên.
Khương Thải Nghiên đứng trên đạo đài, bị kiếm khí đầy trời vây quanh, bởi vì ở trên đạo đài nên không thể lùi được nữa.