Chương 263: Nghi thức cổ xưa (2)
Đi được một đoạn, Lục Trần tìm thấy bốn người ban nãy, bọn họ đang đứng trên một bãi đất trống, bên cạnh có một cái bàn ngọc, bốn người ngồi quanh đó, không biết đang làm gì.
“Ở chỗ này đi, mong là có thể triệu hồi linh hồn của Vũ tướng quân.” Một người lẩm bẩm.
Sau đó, bốn người bắt đầu lấy ra đủ thứ đồ đặt lên mặt bàn ngọc, có dụng cụ, hộp ngọc, bản vẽ, dao găm, một nhúm tóc màu tím và một miếng giáp phần bả vai dính máu.
Trong bóng tối, Lục Trần cau mày khi nhìn thấy đống đồ linh tinh đó.
Không rõ rốt cuộc nhóm người này muốn làm gì.
Im lặng xem thay đổi vậy.
Bốn người lấy một bản vẽ trải xuống bàn ngọc.
Ngay khi cầm bản vẽ lên, Lục Trần đã thấy trên đó có rất nhiều ký hiệu cổ quái.
“Loại ký hiệu này hơi giống phù chú.” Lục Trần nhíu mày.
Sau khi bốn người ném bản vẽ xuống bàn, họ cầm dao găm rạch một đường trên cổ tay để máu nhỏ giọt lên bản vẽ.
Tới khi bản vẽ được thấm đẫm máu, toàn bộ biến thành màu đỏ, bốn người bắt đầu lẩm bẩm niệm loại ngôn ngữ cổ xưa nào đó.
Đồng thời hai tay bấm pháp quyết, động tác không ngừng biến hoá, rót linh lực lên trên mặt chiếc bàn ngọc.
Không lâu sau, bàn ngọc bắt đầu tỏa ra một thứ ánh sáng đỏ quỷ dị.
Xung quanh bắt đầu xuất hiện gió lạnh gào rú dữ dội và những tiếng ma khóc sói tru.
“Máu cực dương.” Một người nhanh chóng nói ra.
Người bên cạnh lập tức lấy ra một cái bình, trong bình chảy ra máu tươi đặc sệt.
Máu tươi từ trong bình đổ ra tiếp xúc với không khí, nhiệt độ xung quanh giống như tăng lên rất nhiều.
Loại cảm giác này thật sự rất khủng khiếp, trong phạm vi trăm mét ngập tràn hơi thở nóng rực, đều là bị ảnh hưởng từ máu tươi.
“Máu tươi của đại năng Thánh cảnh.” Lục Trần kinh ngạc nhìn chằm chằm giọt máu tươi kia, giật mình thon thót.
Chắc chắn máu tươi vừa đổ ra là của đại năng Thánh cảnh.
Nghi thức cổ xưa vẫn đang tiếp tục, bốn người ngâm xướng một lúc, lại tiếp tục mở một cái bình khác đổ máu tươi xuống bàn ngọc.
Lúc này nhiệt độ xung quanh lại bị máu tươi ảnh hưởng, trở nên lạnh lẽo vô cùng.
“Thả trăm vạn linh hồn ra trước.” Một người nói.
Sau đó, thêm một chiếc bình nữa được mở ra, vô số chùm ánh sáng nhỏ màu lam bay ra từ bên trong.
Mỗi chùm ánh sáng đều tản ra khí tức linh hồn nồng đậm.
Những chùm ánh sáng xanh lam dày đặc bay ra khỏi bình rồi nhanh chóng tản ra bốn phía.
Nhưng mà, chúng còn chưa kịp bay đi, trên mặt bàn ngọc đã xuất hiện một lồng ánh sáng màu đỏ trong suốt, nó giống như một cái bát khổng lồ úp ngược lên bàn ngọc.
Chùm ánh sáng xanh bị một sức mạnh cực lớn hút vào bản vẽ trên bàn ngọc.
“Đừng giết ta, đừng giết ta.”
“Ta không muốn chết, xin các người hãy thả ta ra.”
“Lũ ma quỷ các ngươi nhất định sẽ bị trời phạt.”
Có người cầu xin tha thứ, có người chửi mắng nguyền rủa.
Tóm lại, vô số giọng nói sắc bén chói tai truyền ra từ chùm ánh sáng lam.
Khi những chùm ánh sáng lam rơi vào trong bản vẽ, nó lập tức bị nuốt chửng, những tiếng nguyền rủa và xin tha đột ngột tắt ngúm.
“Đây là linh hồn thể.” Trong bóng tối, Lục Trần lộ ra vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.
Khi người đó mở bình thả ra vô số chùm ánh sáng lam dày đặc, Lục Trần lập tức nhận ra đó là những linh hồn thể, mỗi chùm ánh sáng lam tượng trưng cho linh hồn của một người. Hơn nữa, người kia vừa thả ra trăm vạn linh hồn, tức là đại diện cho trăm vạn tính mạng.
Đây là một nghi thức vô cùng đẫm máu và tàn nhẫn, cần phải trả bằng sinh mạng của trăm vạn người.
Lục Trần đứng trong góc tối, sắc mặt khiếp sợ.
Mặc dù đây là một thế giới rất tàn khốc, giết người hoặc là bị giết chết như bữa cơm hằng ngày.
Nhưng hành động giết trăm vạn người, đoạt lấy linh hồn làm nghi thức cổ xưa nào đó lại rất điên rồ, khiến đất trời oán giận.
Trong hai mắt Lục Trần xuất hiện vẻ giận dữ khó hiểu.
Vù vù vù!
Gió tà gào thét xung quanh, những bóng dáng mơ hồ giống như cảm ứng được triệu hoán nào đó, từ bốn phương tám hướng hội tụ lại với nhau.
Những bóng dáng này đều là tàn hồn mờ ảo, trạng thái mơ mơ màng màng, không chịu khống chế mà hội tụ lại.
Hàng trăm đến ngàn tàn hồn đều là người đã chết từ xưa.
Có rất nhiều bóng hình tàn hồn đã trở nên rất nhạt, ở trong trạng thái trong suốt, có lẽ qua một thời gian nữa sẽ tan thành mây khói.
Những tàn hồn thế này sẽ không có ý thức, hai mắt đờ ra, bị động bay tới đây.
“Tế phẩm thơm ngon!”
Đương nhiên, cũng có tàn hồn cá biệt vẫn chưa tan hết ý thức, bay đến bên cạnh bốn người họ, nhìn chằm chằm máu tươi trên bàn ngọc, giống như đang nhìn món ăn tươi ngon, thậm chí có tàn hồn còn chảy ra chất lỏng từ khóe miệng.
“Bọn ta đang triệu hoán Vũ tướng quân, các ngươi cút xa chút!” Bốn thanh niên áo đen thản nhiên nói.
“Dùng tế phẩm có thể sống lại, ta muốn!”
Một tàn hồn đưa bàn tay ảm đạm ra nắm lấy thứ ở trên mặt bàn.
“Muốn chết!”
Ánh mắt của một thanh niên áo đen trong đó tràn đầy lạnh lẽo, ngưng tụ một luồng khí lưu màu đen, cuốn về phía tàn hồn này.
“A!”
Tàn hồn đó bị khí lưu màu đen quấn lấy, giống như là bị ăn mòn, tiêu tan với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, tan thành mây khói trong tiếng kêu la thảm thiết.
Có lẽ cảnh giới khi còn sống của những tàn hồn này cực cao, sau khi chết linh hồn cũng rất khủng bố, hoàn toàn không phải thứ mà Siêu Phàm cảnh có thể giết được.