Chương 295: Tâm trạng ngổn ngang
Kim Anh Tuấn cảm thấy mình càng yếu dần đi, về cơ bản, linh lực đều đã tiêu hao gần hết, miễn cưỡng vơ lấy một nắm đan dược, bất kể là loại trị thương hay là khôi phục linh lực, nuốt xuống một ngụm, có thể bổ sung bao nhiêu thì bổ sung bấy nhiêu.
Đáng tiếc thay, loại đan dược này hoàn toàn chẳng có tác dụng quan trọng nào đối với hắn cả.
Một người bỏ chạy phía trước, một người đuổi theo phía sau, người trước người sau, đã vượt qua ít nhất hai ba nghìn km, Kim Anh Tuấn đã đến trạng thái đèn đã cạn dầu.
“Bỏ đi, ta không có thời gian chơi với ngươi nữa.”
Phía sau, Yến Quy Lai tự lẩm bẩm nói, dù sao bay đuổi theo đối phương thì linh lực của hắn cũng tiêu hao khá nhanh, hắn lấy ra Thất Kiếp tiên, vung mạnh một cái, Thất Kiếp tiên kéo dài vô hạn, vọt ra một luồng ánh sáng màu đen, sát khí đáng sợ bao phủ, xoắn về phía Kim Anh Tuấn.
Kim Anh Tuấn nghiến răng, lấy ra Kim đĩnh Thánh khí để chặn lại.
Kim đĩnh Thánh khí cũng tỏa ra ánh sáng vàng kim, hiện ra một hư ảnh hình thỏi vàng cực lớn, sức mạnh phòng ngự dồi dào.
Đùng!
Thất Kiếp tiên vụt đến, đánh vào hư ảnh hình thỏi vàng, chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc, hư ảnh hình thỏi vàng vỡ tan.
Khi hư ảnh thỏi vàng vỡ tan, luồng gió mạnh từ Thất Kiếp tiên tấn công vào cơ thể Kim Anh Tuấn, như thể bị người ta đá một phát, cả người hắn bổ nhào về phía trước.
Vào lúc Kim Anh Tuấn tuyệt vọng, bóng dáng của một nhóm nữ tử xuất hiện trước mặt hắn.
Nhìn thấy một nhóm nữ tử, Kim Anh Tuấn như nhìn thấy ánh bình minh hy vọng, hắn vô cùng phấn khích vẫy tay, lớn tiếng cầu cứu: “Các tiên nữ tỷ tỷ của Băng Tuyết cung điện điện ơi, cứu mạng với.”
Yến Quy Lai phía sau nhìn thấy một nhóm nữ tử xuất hiện liền nhíu chặt mày.
Bởi vì nhóm nữ tử này có khí chất bất phàm, hơi thở cực kỳ lạnh lẽo, giống như là người của Băng Tuyết cung điện.
Mặc dù Hắc Long điện bọn họ sinh sống ở Ám vực, nhưng họ cũng có hiểu biết sơ sơ về Băng Tuyết cung điện ở Đế Nữ vực.
Nhóm này có hơn mười người, một mình hắn không thể đối phó lại.
Tuy rằng hắn có Thánh khí, nhưng Băng Tuyết cung điện cũng đâu phải không có.
Nghe thấy tiếng hô hào, nhóm người từ Băng Tuyết cung điện bay về phía Kim Anh Tuấn, thấy Kim Anh Tuấn thê thảm đến như vậy, tất cả đều nhíu mày, sau đó nhìn Yến Quy Lai phía sau Kim Anh Tuấn.
“Người của Ám vực?”
Khi bọn họ cảm nhận được hơi thở hắc ám, lập tức đã nhận ra đây là người đến từ Ám vực.
“Nàng, sao lại là nàng?”
Yến Quy Lai đợi nhóm người đến gần, lúc đầu hắn còn định ước lượng thực lực của bọn họ, nhưng khi nhìn thấy Lam Nhan tài năng vô song trong đám người, hắn như thể bị sét đánh trúng, hai mắt trừng lớn.
Cơ thể Yến Quy Lai đang run rẩy, linh hồn cũng run lên, cả người hắn bị bao trùm bởi một nỗi sợ hãi khổng lồ.
Bởi vì hắn đã nhận ra thân phận của Lam Nhan, đây là Nữ Thánh vương đã từng đồng quy vu tận với Hắc Hổ thánh vương.
Cảnh giới Thánh vương, tu vi thông thiên, là sự tồn tại đứng đầu trong thập vực.
Hắn ở Nguyên Thần cảnh, còn thua kém Thánh vương cảnh mười vạn tám nghìn dặm.
Sự tồn tại này muốn giết chết hắn thì chỉ cần một cái hắt hơi nhẹ mà thôi.
Đạt đến cảnh giới Thánh vương, linh hồn và thể xác đều bất diệt, cho dù chỉ còn sót lại một mảnh nguyên thần thì vẫn có thể sống sót được, hoặc là dựa vào nghi thức Tụ hồn dẫn, tụ hồn lại từ đầu.
Hiện giờ Nữ Thánh vương đã tỉnh dậy.
Hắc Hổ thánh vương đâu? Sao hắn không ngăn cản Nữ Thánh vương này mà lại để Nữ Thánh vương tỉnh lại.
Năm đó Hắc Hổ thánh vương tỉnh lại trước, hơn nữa bọn họ còn chuẩn bị thi thể của một con hắc hổ nhỏ, Hắc Hổ thánh vương cũng thành công chiếm được xác, nhưng Hắc Hổ thánh vương căn dặn không cho bất kỳ ai đến gần thành Hắc Hổ, hắn muốn tu sinh dưỡng tức, đồng thời trông chừng Nữ Thánh vương tỉnh lại.
Vì vậy, người của Hắc Long điện bọn họ cũng không đến thành Hắc Hổ quấy rầy.
Giờ đây, Nữ Thánh vương vậy mà lại xuất hiện, còn rời khỏi thành Hắc Hổ.
Vậy thì Hắc Hổ thánh vương đâu? Có phải đã gặp nguy hiểm rồi không?
Dù đó là vì sự khủng bố của Nữ Thánh vương, hay là vì lo lắng không biết có biến cố gì xảy ra với Hắc Hổ thánh vương hay không, cho dù thế nào Yến Quy Lai cũng lập tức rời khỏi đây.
Kim Anh Tuấn nhìn thấy Yến Quy Lai rời đi, hắn cuối cùng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, chắp tay, nói: “Cảm tạ ơn cứu mạng của các vị tiên nữ tỷ tỷ.”
“Sư huynh của ngươi đâu?”
Tuy nhiên, nhóm người đến từ Băng Tuyết cung điện này lại không thèm đếm xỉa đến sự cảm kích của Kim Anh Tuấn mà còn hỏi ngược lại hắn.
Các nữ đệ tử của Băng Tuyết cung điện đều lạnh lùng nhìn Kim Anh Tuấn.
“Sư huynh của ta?”
Kim Anh Tuấn hơi sững người, hắn làm gì có sư huynh chứ.
Đợi đã, hình như hiện giờ hắn vẫn còn mang diện mạo của Lục Trần.
Sư huynh trong lời nói của bọn họ chẳng phải là chỉ hắn hay sao.
Nữ tử của Băng Tuyết cung điện không việc gì lại hỏi han về hắn làm gì vậy? Kim Anh Tuấn đầu óc mơ hồ.
“Sư huynh của ta à, sư huynh của ta, không biết.” Kim Anh Tuấn lắc đầu giả vờ mù mịt.
“Đáng ghét, sư huynh của ngươi đã cướp Bích Ảnh thần kiếm, Băng Tuyết cung điện và hắn không đội trời chung.”
“Nếu ngươi biết hành tung của sư huynh ngươi, hãy lập tức thông báo cho bọn ta.”
Nhóm nữ tử đằng đằng sát khí nói.
Nghe thấy vậy, tâm trạng của Kim Anh Tuấn chợt hỗn độn trong gió.