Chương 297: Tiểu tỷ tỷ hung dữ (2)
Đan dược vẫn chưa đến tay, Kim Anh Tuấn cảm thấy mình đắc ý vênh váo quá sớm, vội vàng nghiêm túc lại, nói: “Các vị tiên nữ, các ngươi cũng đã biết thân phận của ta, Kiếm tử của Kiếm Đế cung, không thể nào lừa gạt Viên Hạ đan của các ngươi, mượn một viên sau này sẽ trả lại cho các ngươi mười viên.”
Kim Anh Tuấn cũng trở nên huênh hoang, dù sao sau này sẽ tìm Lục Trần đòi nợ, cũng chẳng phải tìm hắn.
“Lục huynh làm người quang minh lỗi lạc, chúng ta dĩ nhiên tin tưởng ngươi.” Một nữ đệ tử nói, dứt lời liền lấy ra một lọ đan dược đưa cho Kim Anh Tuấn.
“Đa tạ.”
Kim Anh Tuấn vội vàng mừng rỡ nhận lấy, mở lọ đan dược ra, đổ ra một viên đan dược trong vắt ánh tím, phụt ra một làn sương màu tím.
Đây chính là Vô Hạ đan, đan dược Thánh phẩm.
Vô Hạ đan có thể rửa sạch nội thương, bệnh kín, thậm chí là vết thương trong cơ thể, đương nhiên cũng có thể khôi phục đan điền linh khí trống rỗng.
Kim Anh Tuấn nuốt ực Vô Hạ đan, trong chốc lát, thân thể hắn đã có sự thay đổi rất lớn, dược lực dồi dào nuôi dưỡng cơ thể, chữa lành nội thương, đồng thời hóa thành một luồng linh khí khổng lồ tràn ngập đan điền, chưa đến nửa giờ đồng hồ, đan điền trống rỗng đã trở nên vô cùng dồi dào.
“Sảng khoái.”
Hồi phục lại trạng thái đỉnh cao, năng lượng tràn trề, tinh thần và cơ thể của Kim Anh Tuấn đều rất sảng khoái.
“Đa tạ vị tiên nữ này đã trượng nghĩa tương trợ, sau này đến Kiếm Đế cung ở Thanh vực, ta nhất định sẽ nhiệt tình chiêu đãi ngươi, hơn nữa ta đã hứa mượn một viên đan dược, lúc đó sẽ trả lại mười viên, quyết không nuốt lời.” Giọng điệu của Kim Anh Tuấn vô cùng chân thành.
“Không cần mười viên đâu.” Nữ đệ tử đã lấy ra đan dược khẽ mỉm cười.
Nữ đệ tử này ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, vòng eo thon thả, vô cùng nổi bật.
Nữ đệ tử này là ái đồ của một Thái thượng trưởng lão ở Băng Tuyết cung điện, vì vậy có thể lấy ra Vô Hạ đan.
“Các vị, lời cảm kích cũng không sánh bằng ân tình lớn lao này, Lục mỗ nợ các ngươi một ân tình rất lớn, sau sẽ đền đáp gấp bội.” Kim Anh Tuấn chắp tay nói, sau đó chuẩn bị rời đi.
“Đợi đã.”
Vào lúc này, trong đám người, Lam Nhan chậm rãi cất lời, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm ‘Lục Trần’.
“Tiểu tỷ tỷ này còn có chuyện gì sao?” Kim Anh Tuấn mỉm cười.
Trong lòng hắn rất hoang mang, bởi vì từ nãy đến giờ, hắn chốc chốc lại cảm nhận được ánh mắt của vị mỹ nữ này.
Hắn hơi khó hiểu, không rõ vì sao vị tiểu tỷ tỷ này chốc chốc lại nhìn hắn.
“Lục huynh, vị này là Lam Nhan thánh vương, ngươi hãy dùng giọng điệu kính trọng hơn, đừng lỗ mãng như vậy.”
Nữ đệ tử của Băng Tuyết cung điện không vui, cất lời nói.
Mặc dù bọn họ có thiện cảm với Lục Trần, nhưng Lục Trần gọi Thánh nữ Lam Nhan là “tiểu tỷ tỷ”, điều này có phần lỗ mãng.
“Phá Vọng thuật.”
Đôi môi đỏ mọng của Lam Nhan khẽ mở, vươn ngón tay trắng ngọc ngà ra, nhẹ nhàng chỉ về phía Kim Anh Tuấn.
Một luồng sáng trắng bay tới, đáp xuống mặt Kim Anh Tuấn, không hề gây ra bất kỳ thiệt hại đáng kể nào cho Kim Anh Tuấn.
Thế nhưng, khuôn mặt của Kim Anh Tuấn bắt đầu mờ đi và biến dạng, sau đó diện mạo vốn có hiện ra trước mắt mọi người.
Phá Vọng thuật, một loại pháp thuật thần kỳ, chuyên đối phó với những người dùng thuật dịch dung, có thể làm người đã sử dụng thuật dịch dung trở về với dung mạo ban đầu.
Lam Nhan chỉ một cái, Kim Anh Tuấn nhanh chóng khôi phục lại gương mặt ban đầu.
Người của Băng Tuyết cung điện nhìn thấy gương mặt của 'Lục Trần' biến thành gương mặt của Kim Anh Tuấn, tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ.
Hai bên nhìn nhau.
Sợ nhất không khí bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Ba giây sau, người của Băng Tuyết cung điện bùng nổ.
"Kim Anh Tuấn, người thật to gan, dám trêu đùa chúng ta như vậy!"
"Vô sỉ!"
Hơn mười nữ đệ tử phẫn nộ, gương mặt trắng nõn đỏ bừng lên vì tức giận, thân thể mềm mại run rẩy, các nàng tức chết mất thôi, thì ra ngay từ đầu đến đuôi, người gọi là Lục Trần vốn không phải là Lục Trần, là Kim Anh Tuấn dùng thuật dịch dung biến thành, nếu như thánh nữ Lam Nhan không phát hiện hắn đang ngụy trang, các nàng chẳng phải sẽ bị lừa mãi sao.
Những chuyện lúc tước cũng đã sáng tỏ.
Ví dụ như tại sao 'Lục Trần' lại khác thường đến vậy, rõ ràng bản thân bị sư huynh hại đến thê thảm như thế, mà còn gửi lời khen tặng sư huynh.
Thì ra đều là Kim Anh Tuấn đang tự mèo khen mèo đuôi dài.
Các nàng chưa bao giờ thấy con người vô sỉ đến như thế này, biến thành gương mặt của sư đệ, hết lời khen ngợi chính mình, thật là quá vô sỉ rồi.
Nhất là vị nữ đệ tử lúc trước đã cho 'Lục Trần' Vô Hạ đan, tức đến hộc máu.
Hèn gì Lục Trần sẽ hào phóng như vậy, mượn một viên Vô Hạ đan trả lại mười viên, cho dù thân phận của Lục Trần rất cao thì Vô Hạ đan cũng chẳng phải là cải trắng bán rẻ bên đường đâu.
Hoá ra là bởi vì Kim Anh Tuấn muốn hại sư đệ của hắn.
Các nàng, và Lục Trần đều là người bị hại.
"Khụ khụ, các vị tiểu tỷ tỷ không nên tức giận, nếu ta nói mọi thứ đều là hiểu lầm, hiểu lầm, các vị có tin không…" Kim Anh Tuấn nhìn thấy những cặp mắt trứng lên như muốn nuốt luôn chính mình vậy, ngượng nghịu mà nói.
Trong lòng chửi thầm, hắn thật sự không hiểu được, thuật dịch dung của chính mình sao lại bị phát hiện chứ.
Phải biết rằng thật dịch dung của hắn, cho dù là Vương cảnh cũng rất khó tìm thấy sơ hở.